Thành cổ Nam Thiên đổ sập ầm ầm trong đêm, mai táng mọi người, biến thành một ngôi mộ.
Hắn không mang cô gái áo tím đó đi, trước khi chết ký ức của nàng ta vẫn chưa được giải phong ấn nên nàng ta không biết Đại Sở, càng không biết những chuyện trước đó, nếu bị chôn lại đây thì nàng ta còn có thể bầu bạn với con và người thân của mình.
Tóc hắn chuyển từ trắng thành đỏ trong cơn gió rét, hắn cầm kiếm Xích Tiêu đang vừa rung vừa dính đầy máu, sát khí ngút trời, giống như sát thần bước ra từ Cửu U, khiến trời đất cũng phải thét gào.
Vốn dĩ hắn không muốn nhúng tay vào chuyện của Nam Vực nữa nhưng Kim Ô và Côn Bằng đã chọc giận hắn.
Thà giết nhầm nghìn người cũng không để sót một cái, đấy là mối thù lớn cỡ nào? Dù Hoang Cổ Thánh Thể đã chết nhưng chúng vẫn không buông tha cho bạn bè và người thân của hắn, khiến sinh linh lầm than, máu chảy thành sông.
Cô ta chết không nhắm mắt khiến hắn cứ canh cánh trong lòng, nếu như pháp tắc của thế giới này tàn khốc như vậy thì trái tim hắn cũng nguội lạnh theo, con đường của sát thần cũng nên chất đầy xương máu.
Hắn đi trong đêm tối, đi mãi đi mãi rồi bỗng nhiên mất hút.
Lúc trời gần sáng, hắn mới dừng chân ở một ngôi thành lớn, sau đó đến thẳng cửa hàng.
“Trông đạo hữu lạ quá”. Chủ quán mỉm cười, tỏ vẻ hơi bối rối, tinh tế quan sát Diệp Thành, hắn đeo mặt nạ nên không thể nhìn rõ được khuôn mặt, vậy trông lạ là đúng rồi.
“Có mấy loại nguyên liệu này không?”, Diệp Thành đưa một tờ giấy trắng ra, trên giấy có ghi mấy nghìn loại nguyên liệu như Hồn Linh Ti Ngọc, Nguyệt Dương Thạch, Thiên Lộc Tiên, Vân Tàng Kim…
Không sai, đều là nguyên liệu dùng để luyện Âm Minh tử tướng, hơn nữa phẩm cấp còn khá cao.
Hắn không lỗ mãng đi đại khai sát giới, hai tộc Kim Ô và Côn Bằng quá mạnh, thế lực thâm sâu, với sức của một mình hắn, dù có thể giết thì cũng không giết được bao nhiêu.
Vì vậy, hắn cần sự giúp đỡ, Âm Minh tử tướng sẽ là một lựa chọn không tồi, trước đây ở di tích Viễn Cổ, hắn đã thu thập rất nhiều thân xác của các cao thủ, trong đó không thiếu Đại Thánh và Thánh Vương.
Âm Minh tử tướng có cấp bậc càng cao thì nguyên liệu càng được yêu cầu khắt khe, suốt chặng đường, hắn đã kiếm được không ít nguyên liệu, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, có mấy loại nguyên liệu rất khó tìm.
Nguyên nhân chủ yếu không phải là những điều đó mà là do hắn không có thời gian, hắn phải dồn sức để tìm kiếm những người chuyển thế. Giờ Kim Ô và Côn Bằng tác quái, hắn mới quyết tâm bắt hai tộc đó phải trả giá đắt, nhưng mà vấn đề là vẫn phải cho hắn thời gian.
Khi có đủ thời gian, hắn sẽ tạo ra một đại quân Âm Minh, đấy chính là cái gọi là minh thương dễ đỡ ám tiễn khó lường. Khi có được đại quân Âm Minh mạnh, hắn sẽ có đủ tự tin và tư cách.
Hắn không hi vọng có thể diệt được hai tộc vì với sức của hắn cũng không thể nào diệt được, nhưng vẫn phải đòi lại công bằng, nợ máu phải trả bằng máu, hai tộc nhất định phải trả giá bằng máu cho chuyện này.
Chủ tiệm cầm lấy tờ giấy, nhìn lướt qua rồi chau mày, nói: “Tiệm chúng tôi chỉ có mấy chục loại nguyên liệu mà đạo hữu cần, giá không rẻ đâu, nguyên liệu quý, rất khó tìm”.
“Mấy chục loại thì mấy chục loại, có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu”. Diệp Thành lạnh lùng đáp.
“Có bao nhiêu lấy hết bấy nhiêu sao?” Chủ tiệm ngây ra một lúc, tưởng đâu mình nghe nhầm: “Mấy nguyên liệu đó thật sự không rẻ đâu, đạo hữu lấy hết thì ít nhất cũng cần tốn năm trăm vạn nguyên thạch đấy”.
“Tiền không thành vấn đề, phiền đạo hữu nhanh lên”. Diệp Thành nói với ánh mắt bình thản.
“Được… Được”. Chủ tiệm cười gượng, lập tức quay vào trong, không dám chậm trễ vì hắn ta có tu vi cấp Thánh Nhân nhưng lại không nhìn ra được khuôn mặt của Diệp Thành nên sợ đối phương là một bậc tiền bối nào đó.
Hắn ta làm việc khá hiệu quả, chưa đầy một phút thì đã cầm một túi chứa đồ lớn ra, đưa cho Diệp Thành và nói: “Tiệm của ta chỉ có được chừng này, mong đạo hữu thông cảm”.
“Đa tạ”. Diệp Thành cầm lấy túi chứa đồ rồi đưa qua một viên nguyên thạch có chứa năm trăm vạn nguyên thạch, sau đó quay lưng đi, hắn đi nhanh mà đi cũng nhanh, không để lại dấu tích gì.
“Thật kỳ lạ”. Chủ tiệm nhìn theo bóng Diệp Thành rời đi, bất giác gãi đầu, có đều nhìn xuống túi chứa đồ trên tay thì tâm trạng lập tức tốt hẳn lên, không ngừng hôm nay vừa mới mở cửa lại nhận được một đơn hàng lớn, năm trăm vạn nguyên thạch không phải là một con số nhỏ.
Trên phố, người qua lại tấp nập, Diệp Thành nhẹ nhàng lướt qua, vẻ mặt bình thản không chút cảm xúc.
Hắn không ngừng vào ra các cửa hàng, miễn nơi nào có nguyên liệu thì hắn đều mua hết không hề do dự, tiền thật sự không thành vấn đề, hắn đánh cướp suốt chặng đường, mức độ giàu có của hắn khó mà tưởng tượng được.
Hắn tìm hết ở thành cổ này thì lại tiếp tục đến thành cổ tiếp theo, vẫn tìm từng cửa hàng một.
Hắn cứ tìm kiếm như thế suốt mười mấy ngày ròng, đi hết gần một trăm thành cổ, hơn một vạn cửa hàng, tiêu hết sạch nguyên thạch mình có, không còn sót một viên.
Không chỉ có nguyên thạch, rất nhiều pháp khí cũng bị hắn đem bán, nhưng cũng tiêu hết sạch.
Những nỗ lực của hắn không hề uổng phí, hắn đã tìm được mười mấy phần nguyên liệu, có điều vẫn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều, đau đầu nhất là hết tiền rồi, hắn cần nhiều nguyên thạch hơn để mua nguyên liệu.
Hết cách, hắn chỉ đành đi tìm Tiểu Viên Hoàng và bọn Quỳ Ngưu, hi vọng có thể mượn được ít nguyên thạch dùng đỡ.
Hắn từng nghĩ đến việc cướp của Kim Ô và Côn Bằng nhưng một khi hành động thì sẽ đánh rắn động cỏ, hắn không muốn như vậy, hắn cần luyện được Âm Minh tử tướng để đánh úp một trận.
Hắn cũng từng nghĩ đến việc liên thủ với tộc Quỳ Ngưu, tộc Đấu Chiến Thánh Viên, nhưng đấy là chuyện không thể nào, một chủng tộc lớn không thể nào vì hắn mà khai chiến, hơn nữa đối phương còn là Côn Bằng và Kim Ô.