Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong hư không như có một giọng nói thế này vang lên, vang vọng trong đầu Sở Huyên giống như ma chú không dứt.

Không lâu sau đó, Sở Huyên ngồi bật dậy, cô ôm đầu đau đớn rít lên.

Giết Diệp Thành! Giết Diệp Thành!

Vẫn là giọng nói đó, không hề có chút tình cảm, như ma chú lạc ấn trong linh hồn Sở Huyên.

“Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra tất cả rồi”, Sở Huyên đang thầm gào thét, khoé mắt cô có đôi dòng lệ tuôn rơi, “là ngươi khiến ta bỏ lỡ hết ba năm này tới ba năm khác, là ngươi khiến ta chịu dày vò không đáng có, ngươi rốt cục muốn giết bao nhiêu người, vì sao ngươi là không bỏ qua cho hắn?”

“Là hắn không bỏ qua cho ta trước”, giọng nói đó lại vang lên, vả lại còn mang theo hàn ý lạnh lùng.

…….

Bắc Sở về đêm vì sự quấy nhiễu của Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long mà trở nên không hề yên bình.

Nếu như có ai đó nhìn từ trên cao xuống thì sẽ trông thấy từng bóng người như dòng nước lũ đang di chuyển về phía biên giới của Bắc Sở: Đông Lăng Cổ Uyên.

Diệp Thành và Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều đang đối đầu với nhau ở Đông Lăng Cổ Uyên, việc này như được chắp thêm đôi cánh lan truyền khắp Đại Sở, còn người ở các phương về cơ bản đều tới Đông Lăng Cổ Uyên trước để đợi quan sát trận chiến.

Động tĩnh lần này còn hơn cả lần Diệp Thành đấu với Doãn Chí Bình.

Trận đại chiến này là trận quyết đấu đỉnh cao nhất của thế hệ Thanh Tự ở Đại Sở.

Nghĩ vậy, rất nhiều người bất giác nghĩ tới đối thủ từ trước tới nay của Diệp Thành: Khi ở trận so tài tam tông, hắn đánh bại Cơ Tuyết Băng , ở vùng đất Huyền Cổ đánh bại kí chủ Lã Hậu với độ hoà hợp năm phần, ở vùng đất Loạn Cổ đánh bại kí chủ Doãn Chí Bình với độ hoà hợp chín phần, hạ gục Thái Dương Chi Thể Hoắc Tôn.

Hiện giờ Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều đích thân ra mặt, trận chiến này nhất định còn đặc sắc hơn cả trận chiến với Doãn Chí Bình nhiều.

“Lần này phải cho hắn một đi không trở lại”, ở Thị Huyết Điện, Thị Huyết Diêm La và Phệ Hồn Vương lần lượt bay ra ngoài, sau đó là đại quân của Thị Huyết Điện, trận thế khủng khiếp.

“Không thể để hắn trốn thoát lần nữa”, Quỷ Vương, Huyết Vương, Yêu Vương, Vu Chú Vương, U Minh Diêm La Vương cũng cầm quân tiến về Đông Lăng Cổ Uyên.

Còn Ma Vương lần này cũng đích thân cầm đại quân Ma Vực ra trận.

Thần Vương khoanh chân ngồi trong thần điện không rời đi mà độ chín phần sức chiến đấu cho đạo thân của mình, đó chính là Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều nổi danh Đại Sở.

Thái Hư Cổ Long và Diệp Thành đoán không sai, Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều chính là đạo thân của Thần Vương Thần Huyền Phong và đó cũng là đạo thân duy nhất của ông ta, khả năng chiến đấu ngang ngửa Cơ Tuyết Băng từ lâu.

Khi ông ta còn ở cảnh giới Linh Hư thì đã có vài lần gần như có thể trảm diệt Chung Ly ở cảnh giới Chuẩn Thiên, chiến tích của ông ta mặc dù không bằng trạng thái đó của Diệp Thành nhưng cũng không hề vừa, quan trọng nhất đó là hắn ta được nhờ sức mạnh từ bản thể.

Ở Đông Lăng Cổ Uyên, Chu Thiên Dật đứng trên đỉnh núi tĩnh lặng nhìn hư thiên.

Nơi này chính là tổ địa của Đông Hoàng Thái Phủ Thần Triều, bên cạnh hắn, con gái của Sở Hoàng - Đại Sở Hoàng Yên, con gái của Nguyệt Hoàng - Thiên Thương Nguyệt, con trai của Thiên Táng Hoàng - Long Đằng, con trai của Chiến Vương – Tiêu Thần, con gái của Huyền Hoàng Nam Minh Ngọc Thu cũng có mặt.

Đây là một sự mặc định, nếu như liệt đại chư vương manh động bọn họ cũng sẽ ra tay, sự tồn tại của bọn họ chính là để khắc chế liệt đại chư vương cho tới khi vị Hoàng thứ mười hiện thế.

“Trận thế cũng lớn đấy”, Long Đằng hít vào một hơi thật sâu.

“Diệp Thành trưởng thành nhanh quá,d dây có lẽ là cơ hội duy nhất của bọn họ”, Tiêu Thần trầm giọng lên tiếng.

“Nếu làm không tốt thì lần này chính là đại chiến”, Đại Sở Hoàng Yên cũng hít vào một hơi thật sâu.

“Ta không trụ được lâu nữa, khai chiến trước cũng coi như hoàn thành tâm nguyện”, giọng Đế Phạn khàn khàn.

“Mai phục bao nhiêu nơi như vậy ta đã quên mất trải qua bao nhiêu năm tháng rồi”, Thiên Thương Nguyệt cười với nụ cười mỏi mệt.

“Ta bắt đầu hiểu ra ý nghĩa của việc phụ hoàng phong ấn ta tới thời đại này rồi”, Nam Minh Ngọc Thu nãy giờ vẻ mặt đờ đẫn thì lúc này cũng lên tiếng.

“Hắn là Viêm Hoàng Thánh Chủ, là người kế thừa Đại Sở Huyền Tông của Thần Hoàng, hắn là người phụng mệnh trời, hộ đạo cho hắn chính là tạo hi vọng cho mảnh đất này”, Chu Thiên Dật mỉm cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK