Nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi này, hắn có cơ hội nghỉ ngơi một chút, sau đó giẫm lên biển sâu Hoàng Kim, tiêu diệt cả một đám người, tay cầm Xích Tiêu vung lên, chém văng cả một đám người, Bá Long trong tay phải quét ngang trên hư không, trên đầu là Hỗn Độn Thần Đỉnh, thần uy được phóng thích, san bằng một phương, những người nhào đến bị tiêu diệt sạch sẽ.
Máu nhuộm đỏ cả tinh không, những người ở hướng này không thể chặn được Diệp Thành lại, bị khí thế mạnh mẽ của Diệp Thành đánh văng.
Người ở bốn phía tức giận hét lên, tập hợp lại một chỗ, đuổi đánh tới như thể có hàng ngàn vạn binh mã đang phi nhanh đến.
Diệp Thành tranh thủ quay đầu nhìn lại, khóe miệng khẽ giật, số người đuổi đến đây vượt quá sức tưởng tượng, đây đều là kẻ thù của mình sao? Ở đâu mà mình có nhiều kẻ thù vậy chứ?
Nói thì nói thế nhưng tốc độ của hắn cũng không giảm, hắn liều mạng nuốt từng viên đan dược, ưu điểm của Tiên Luân vận chuyển với tốc độ cực kỳ nhanh, vết thương đang hồi phục, tốc độ của nó cũng tăng lên.
Bóng người như thủy triều bỗng chốc bị hắn đá văng ra rất xa, không ai có thể đuổi kịp theo bước chân của hắn.
Nhưng người ở phía sau cũng rất kiên trì, Diệp Thành liều mạng chạy thoát, họ liều mạng đuổi theo phía sau, lần này tách ra, bao vây tấn công, hợp lúc lại cũng bị khí thế mạnh mẽ của Diệp Thành đánh văng ra xa, không ít người bị thương, thậm chí có người chết.
Trời đã gần sáng nhưng cuộc rượt đuổi vẫn chưa kết thúc, Diệp Thành đi vòng một vòng thật lớn, sau đó chạy về phía lối ra.
Từ xa, hắn nhìn thấy một biển người đang tụ tập ở lối vào di tích, họ đứng đó không phải nói chuyện phiếm mà là đang đợi hắn, mục đích của họ là ngăn không cho Diệp Thần chạy ra khỏi di tích.
Đây chắc hẳn là ôm cây đợi thỏ, chạy vào di tích để trốn không bị truy sát thì được nhưng muốn ra ngoài thì không có cửa đâu.
Diệp Thành không còn sức đối phó nữa, chạy ra đến lối vào nhưng lại không bước ra ngoài, một cái xoay người tuyệt đẹp, lại chuyển hướng đánh ngược vào trong di tích, trước khi bị bao vây tấn công thì hắn đã chạy ra khỏi vòng vây.
Không biết qua bao lâu, di tích rơi vào thế hỗn loạn, một lúc sau đã không thấy Diệp Thành đâu.
Kẻ thù của Diệp Thành tức giận gào lên, một nhóm ba người hoặc một nhóm năm người quyết định không đi tìm bảo vật nữa mà bắt đầu lục soát tìm kiếm hết mọi ngóc ngách, như thể không tìm được Diệp Thành thì không xong chuyện.
Màn đêm lại kéo đến, ở vùng núi khỉ ho gà gáy, Diệp Thành khập khiễng trèo vào một hang động, ngồi phịch xuống đất, cho rất nhiều đan dược trị thương vào miệng.
Bị truy đuổi một ngày một đêm, mặc dù hắn đã trốn được khỏi cuộc rượt đuổi nhưng lại bị đánh đến mức tàn phế, không nói những cái gì khác, chỉ riêng Hoang Cổ Thánh Thể này thôi, không có chỗ không có máu.
“Đợi đấy cho ông!”, Diệp Thành thầm mắng, đã tính toán xong kế hoạch, đợi sau khi hồi phục lại trạng thái đỉnh cao, hắn sẽ tìm đến tính sổ từng người, nếu không muốn đi ra ngoài, vậy cũng không cần đi ra nữa.
“Một mạch Thánh Thể đều là đám rùa rụt đầu sao?”, hắn đang chữa trị vết thương, đột nhiên nghe thấy có tiếng cười vang lên bên ngoài hang động, sau đó một bàn tay cực kỳ lớn xuất hiện trên bầu trời, khiến ngọn núi bị đè ép sập xuống.
Đất đá bay tứ tung, Diệp Thánh lập tức chạy ra ngoài nhưng có một tia Tiên Quang Tịch Diệt lao thẳng về phía hắn.
Trước tia sét và đá lửa, hắn lấy một tấm khiên chắn trước mặt mình, uy lực của Tiên Quang Tịch Diệt mạnh đến mức đánh bật tấm khiên ra xa, hắn cũng bị thương, bị chấn động lùi lại mười mấy trượng.
Lúc này hắn mới nhìn rõ người đến, mặc áo bào đen, cũng dùng bí pháp để che giấu huyền cơ của mình nhưng dung mạo của người đó lại không thể che mắt được Lục Đạo Tiên Nhãn, thần tử của Tiên tộc.
“Là hắn”, Diệp Thành nheo mắt, khẳng định người đối diện là thần tử của Tiên tộc.
“Diệp Thành, ngươi khiến thần tử ta rất bất ngờ”, thần tử Tiên tộc khẽ cười, đứng lặng trên không trung, kiêu ngạo nhìn Diệp Thành, cười khiêu khích, một lâu cũng chẳng nói gì.
“Ngươi và ta không có thù mà nhỉ!”, Diệp Thành cười mỉa: “Sao thế, ngươi cũng chạy đến nhân lúc người gặp nạn à?”
“Ta không có hứng thú với ngươi, có trách thì chỉ trách ngươi đoạt lấy bảo vật vô thượng không nên lấy của Tiên tộc ta”, thần tử Tiên tộc khẽ cười nói: “Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nghịch thiên há có thể là thứ mà ngươi muốn lấy thì lấy à?”
“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn gì cơ, ta không biết”, Diệp Thành nhún vai, tất nhiên hắn sẽ không thừa nhận.
“Ta biết”, hắn vừa dứt lời, một người mặc áo bào đen khác xuất hiện, đó là một người con gái có dung mạo xinh đẹp, nhìn kỹ thì chính là Phượng Tiên Nhi của tộc Phượng Hoàng.