“Đúng tiết tấu này rồi đấy, hi hi hi”, có điều những người vừa được tiền lại không hề yên phận, thế là trên bàn cược tiếp tục vang lên những tiếng chửi rủa và điệu cười giễu cợt.
“Nào nào nào, cược to được to, cược nhỏ được nhỏ, bắt đầu thôi”, tên nhà cái gầy như khỉ kia lại bắt đầu hô hào, vừa hô vừa xắc cái bát theo nhịp.
“Có tiền rồi”, Diệp Thành cứ thế ném ra một cái túi đựng đồ: “Mười nghìn, đại”.
“Mở”, tên nhà cái lập tức mở bát: “Bốn, năm, sáu, mười lăm điểm, đại”.
“Vận may không tồi”, Diệp Thành tỏ vẻ bất ngờ, hắn thu lại linh thạch mà tên nhà cái phải đưa cho mình và không hề rời đi, đôi mắt hắn láo liên trợn tròn lên.
“Tiểu tử này được đấy”, tên béo bên cạnh Diệp Thành liếc nhìn hắn một cái.
“May mắn thôi”, Diệp Thành nhếch miệng cười.
“Nào, nào, nào, cược to được to, cược nhỏ được nhỏ, mau cược thôi”.
“Hai mươi nghìn, đại”, Diệp Thành rất mạnh tay ném ra một cái túi đựng đồ.
“Mở”, nhà cái lại lần nữa mở bát: “Năm, sáu, sáu, mười bảy điểm, đại”.
“Nào, nào, thu tiền thôi”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn lấy cái túi đựng đồ đựng khoảng bốn mươi nghìn linh thạch của nhà cái.
“Mẹ kiếp, muốn ta đây sống không nổi phải không?”, ở bên, tên béo kia bắt đầu chửi rủa: “Ta đặt đại đại hắn đặt tiểu, ta đặt tiểu hắn đặt đại”.
“Vớ vẩn”.
“Ta không tin”.
Chỉ là cược thôi mà, có thua có thắng, thua thì mắng chửi, thắng thì hồ hởi, đây mới là cảnh tượng náo nhiệt trên bàn cược.
“Bốn mươi nghìn, đại”, phía này, Diệp Thành cứ thế ngó lơ những lời mắng chửi, hắn lại vung tay hào phóng.
“Đã ra hai lần đại rồi, còn ra đại nữa sao?”, ở bên, tên béo lại liếc nhìn Diệp Thành.
“Ai mà biết được, xem vận may thôi”, Diệp Thành nhướng vai: “Thắng thì kiếm được, thua thì mất”.
“Ngươi có vẻ nghĩ rất thoáng nhỉ?”, tên béo kia liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, hắn ngập ngừng ném ra cái túi đựng đồ nhưng vẫn đặt tiểu.
“Mới chớp mắt mà hắn đã kiếm về được bảy mươi nghìn linh thạch, thế này quả là hời”, Diệp Thành cười khúc khích, mặc dù hắn đã rời bàn cược nhưng hắn có thể đi đâu chứ? Không thể chỉ ở một bàn cược được, nếu không thì nói không chừng nhà cái sẽ tìm hắn uống trà nói chuyện mất.
Tôn chỉ của Diệp Thành chính là đánh cược phải đổi chỗ, chơi một bàn thắng được một trăm nghìn, chơi vài bàn thì…. Hi hi…. Diệp Thành càng nghĩ càng vui mừng, hắn bất giác sờ bên mắt trái: “Tiên Luân Nhãn đáng yêu của ta, ca ca yêu mày chết đi được”.
Ngay sau đó, Diệp Thành lại liếc nhìn vào một bàn cược khác. Một tôn chỉ khác của hắn chính là ra tay dứt khoát, thu tiền dứt khoát, thắng ba lần là nhanh chóng đổi bàn cược.
“Nào nào nào, cược to được to, cược nhỏ được nhỏ, bắt đầu thôi”, tên nhà cái gầy như khỉ kia lại bắt đầu hô hào, vừa hô vừa xắc cái bát theo nhịp.
“Có tiền rồi”, Diệp Thành cứ thế ném ra một cái túi đựng đồ: “Mười nghìn, đại”.
“Mở”, tên nhà cái lập tức mở bát: “Bốn, năm, sáu, mười lăm điểm, đại”.
“Vận may không tồi”, Diệp Thành tỏ vẻ bất ngờ, hắn thu lại linh thạch mà tên nhà cái phải đưa cho mình và không hề rời đi, đôi mắt hắn láo liên trợn tròn lên.
“Tiểu tử này được đấy”, tên béo bên cạnh Diệp Thành liếc nhìn hắn một cái.
“May mắn thôi”, Diệp Thành nhếch miệng cười.
“Nào, nào, nào, cược to được to, cược nhỏ được nhỏ, mau cược thôi”.
“Hai mươi nghìn, đại”, Diệp Thành rất mạnh tay ném ra một cái túi đựng đồ.
“Mở”, nhà cái lại lần nữa mở bát: “Năm, sáu, sáu, mười bảy điểm, đại”.
“Nào, nào, thu tiền thôi”, Diệp Thành cười khúc khích, hắn lấy cái túi đựng đồ đựng khoảng bốn mươi nghìn linh thạch của nhà cái.
“Mẹ kiếp, muốn ta đây sống không nổi phải không?”, ở bên, tên béo kia bắt đầu chửi rủa: “Ta đặt đại đại hắn đặt tiểu, ta đặt tiểu hắn đặt đại”.
“Vớ vẩn”.
“Ta không tin”.
Chỉ là cược thôi mà, có thua có thắng, thua thì mắng chửi, thắng thì hồ hởi, đây mới là cảnh tượng náo nhiệt trên bàn cược.
“Bốn mươi nghìn, đại”, phía này, Diệp Thành cứ thế ngó lơ những lời mắng chửi, hắn lại vung tay hào phóng.
“Đã ra hai lần đại rồi, còn ra đại nữa sao?”, ở bên, tên béo lại liếc nhìn Diệp Thành.
“Ai mà biết được, xem vận may thôi”, Diệp Thành nhướng vai: “Thắng thì kiếm được, thua thì mất”.
“Ngươi có vẻ nghĩ rất thoáng nhỉ?”, tên béo kia liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, hắn ngập ngừng ném ra cái túi đựng đồ nhưng vẫn đặt tiểu.
“Mới chớp mắt mà hắn đã kiếm về được bảy mươi nghìn linh thạch, thế này quả là hời”, Diệp Thành cười khúc khích, mặc dù hắn đã rời bàn cược nhưng hắn có thể đi đâu chứ? Không thể chỉ ở một bàn cược được, nếu không thì nói không chừng nhà cái sẽ tìm hắn uống trà nói chuyện mất.
Tôn chỉ của Diệp Thành chính là đánh cược phải đổi chỗ, chơi một bàn thắng được một trăm nghìn, chơi vài bàn thì…. Hi hi…. Diệp Thành càng nghĩ càng vui mừng, hắn bất giác sờ bên mắt trái: “Tiên Luân Nhãn đáng yêu của ta, ca ca yêu mày chết đi được”.
Ngay sau đó, Diệp Thành lại liếc nhìn vào một bàn cược khác. Một tôn chỉ khác của hắn chính là ra tay dứt khoát, thu tiền dứt khoát, thắng ba lần là nhanh chóng đổi bàn cược.