Tinh không rộng lớn không hề yên tĩnh, tiếng rung chuyển chấn động không ngớt, gây nên một trận hỗn loạn kinh thiên động địa.
Tốc độ của Diệp Thành cực nhanh, hắn vẫn điên cuồng thi tiển Thúc Địa Thành Thốn.
Hắn đã dụ được cương thi tới cổ tinh không có sự sống đó, mộ huyệt của cương thi chính là ở nơi này.
Vì điều này hắn cũng đã phải trả một cái giá đau đớn, Thánh thể nhuốm đầy máu tươi, không chỉ bị nứt ra một lần, nếu không nhờ khả năng hồi phục bá đạo của Tiên Luân Thiên Sinh thì có lẽ hắn đã bị nghiền nát trên tinh không rồi.
Phía sau hắn, cương thi cổ mộ đuổi theo, tuy bước đi cứng ngắc nhưng mỗi lần lại đều nhảy được mấy chục trượng.
Sự cường đại của ông ta khiến Diệp Thành kinh hãi, sức chiến đấu có thể sánh với Thánh Vương, nhất là tử khí Âm Minh tản ra quanh thân ông ta, chết chóc lạnh lẽo, nặng tựa như núi non, sinh linh nào chạm phải là sẽ bị ăn mòn sự sống, tu sĩ tu vi yếu sẽ bị tử khí nghiền nát hồn bay phách tán.
Diệp Thành đáp xuống một đỉnh núi, lấy chiếc gương đồng ra ném về phía cương thi cổ mộ.
Vì chiếc gương này nên mới khiến thi thể người chết biến đổi, hy vọng trả chiếc gương lại sẽ có thể kết thúc mọi chuyện tại đây.
Gương đồng như có linh tính, phát ra tiên quang lấp lánh, thần huy tản ra bay thẳng vào cơ thể cương thi.
Có điều cương thi chỉ cứng ngắc xoay cổ vài lần, nhưng không trở về cổ mộ mà vươn tay về phía Diệp Thành, uy lực của chưởng này khiến thương khung chấn động, hư thiên chia cắt.
Vẻ mặt Diệp Thành thay đổi, hắn vội vàng rời đi, hắn vừa đi, ngọn núi hắn đứng khi nãy đã sụp đổ.
Sắc mặt Diệp Thành trở nên khó coi, mọi chuyện không đơn giản như hắn nghĩ, không phải trả gương đồng lại thì mọi chuyện sẽ êm đẹp, thi thể người chết đã thay đổi thì sẽ không ngoan ngoãn quay lại cổ mộ nữa.
Mà Diệp Thành có thể khẳng định bất cứ người nào từng vào cổ mộ, dù có chạm vào bảo vật trong cổ mộ hay không đều sẽ là mục tiêu của cương thi, giống như hắn, giống như Đạo Chích đã lấy trộm bảo vật.
“Phiền phức thật!”
Diệp Thành bỏ chạy, trong lòng lại thầm chửi, hắn đã nảy sinh ý muốn đạp chết Đạo Chích rồi.
Cương thi cổ mộ lập tức sát phạt đến, vẻ mặt vẫn đờ đẫn, hai mắt vẫn trống rỗng, thoáng hiện lên một tia u quang lạnh lẽo.
Diệp Thành đột nhiên dừng lại, khí thế tăng lên đến cực điểm, chuyện đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể chiến đấu, nếu thi thể đã biến đổi thì hắn phải giải quyết cương thi cổ mộ này, nếu không sẽ là thảm họa đẫm máu.
Om mani padme hum!
Diệp Thành một tay tạo quyết, miệng niệm kinh Phật, sau lưng hiện lên một vị Phật khổng lồ nghìn trượng, đó chính là Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú, thần thông nghịch thiên chuyên nhằm vào tà ma và âm minh.
Thân thể cương thi cổ mộ khựng lại giây lát, nhưng Phật văn Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú vẫn không thể làm gì được tử khí Âm Minh quanh người ông ta, không phải thần chú này không đủ mạnh mà do đạo hạnh của Diệp Thành không đủ, nếu là vị Thánh Nhân nào đó thi triển thì uy lực sẽ khác.
Sau một thoáng khựng lại ngắn ngủi, cương thi cổ mộ lại di chuyển, bàn tay khô lại vươn về hướng Diệp Thành.
Âm dương vô cực, thái đạo diễn thiên!
Chư thiên vạn cảnh, thái hư quy nhất!
Thái hư vô cực, thiên táng thần phạt!
Diệp Thành khí huyết hừng hực, bay thẳng lên trời, tay tạo đại ấn, thần thông bí thuật liên tục xuất hiện.
Chỉ là thần thông và bí thuật của hắn ở trước cương thi cổ mộ lại chẳng là gì, cương thi như ngọn núi sừng sững, dù Diệp Thành có cố gắng thế nào cũng không thể lay chuyển được.
Bùm!
Một chưởng của cương thi cổ mộ lại khiến một ngọn núi khác sụp đổ, đến đại địa cũng xuất hiện dấu năm ngón tay.
Vạn Kiếm Phong Thần!
Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới, kiếm Xích Tiêu trong tay có tiên hoả và thiên lôi bao quanh, hoà cùng hỗn độn đạo tắc và rất nhiều thần thông bí pháp mang theo uy lực vô song, một kiếm này chĩa thẳng vào đầu mày của cương thi.
Keng!
Tiếng kim loại va chạm đột nhiên vang lên, kiếm của Diệp Thành bá đạo nhưng lại như đâm vào sắt đá.
Diệp Thành thầm kinh hãi, lập tức lùi lại nhưng vẫn muộn, hắn đã bị một chưởng của cương thi cổ mộ hất văng, Thánh thể lại nứt ra, thần huy quanh người dập tắt, còn hắn suýt thì bỏ mạng.
“Thiên Chiếu!”
Khi bay ngược ra, Diệp Thành mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhắm thẳng vào phần đầu của cổ mộ, tế ra thọ nguyên thi triển cấm thuật Tiên Luân, cách để tiêu diệt cương mà hắn có thể nghĩ ra được cũng chỉ có điều này.
Ngay lập tức, đầu cương thi bị ngọn lửa đen thiêu cháy, sức mạnh bí ẩn đan xen giữa thời không và bán thời không vô cùng bá đạo, khiến đầu ông ta tan biến trong thời gian và không gian.
Phụt!
Diệp Thành nôn ra máu, lảo đảo một hồi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.
Kỳ lạ là giữa đầu mày của hắn xuất hiện một thần văn cổ không ngừng ăn mòn sự sống, tiêu diệt đạo căn của hắn, Thánh thể vừa mới lành lại đã lập tức máu chảy đầm đìa.
“Lời nguyền!”