Người đâu? Diệp Thành biến mất khiến tộc Côn Bằng lập tức hỗn loạn, rất nhiều người chưa kịp phản ứng, một người sống sờ sờ như vậy mà ở trước mắt mọi người, nói biến mất là biến mất ngay.
Theo bản năng, Côn Bằng Hoàng và các Đại Thánh đều nhìn Côn Bằng Lão Tổ, đạo hạnh bọn họ thấp kém, không nhìn ra manh mối gì, nhưng ông ta là cấp Chuẩn Đế, hẳn là biết nguyên do.
Lại nhìn sang Côn Bằng Lão Tổ, sắc mặt nặng nề, đường đường là Chuẩn Đế, nhưng lại bị một Thánh Nhân lừa, hơn nữa còn là ở trong tộc Côn Bằng, mà còn có một Đế Binh nữa.
Nhục nhã vô hạn, lão tổ tộc Côn Bằng nghiến răng nghiến lợi, Côn bằng Tộc trước giờ chưa từng bị sỉ nhục như vậy, sơ ý để một Thánh Nhân tiến vào, rồi bắt thái tử Côn Bằng đi dưới mắt mình.
“Phụ thân, rốt… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”, Côn Bằng Hoàng nghi hoặc lên tiếng.
“Biến cố bất ngờ”. Côn Bằng Lão Tổ hừ lạnh một tiếng: “Là do lão phu đánh giá thấp Hoang Cổ Thánh Thể, ngươi cũng chớ có hy vọng Thánh Thể nương tay, tuyển lại thái tử đi”.
“Tuyển… Tuyển lại thái tử?”, Côn Bằng Hoàng run người, sắc mặt cũng trắng nhợt.
“Thái tử gặp nạn, mỏ quặng bị cướp, người trong tộc thương vong, tộc Côn Bằng hổ thẹn, ngươi làm vua, cũng không tránh khỏi bị trách tội”. Côn Bằng Lão Tổ hừ lạnh một tiếng, mang theo sự uy nghiêm vô thượng của Chuẩn Đế và lão tổ: “Bởi vì ngươi dung túng, nên mới khiến hắn tạo nghiệp giết chóc khắp nơi, chọc phải một sát tinh không nên dây vào, lần này nếu hắn chết cũng là do hắn tự gieo gió, đáng bị giết chết”.
Nói rồi, Côn Bằng Lão Tổ bỗng xoay người, bước vào tiên sơn, sau lưng còn có âm thanh mơ hồ vang vọng truyền đến, là nói với đại trưởng lão Côn Bằng: “Dùng danh nghĩa tộc Côn Bằng, thông báo cho vạn tộc, kêu gọi vạn tộc phát lệnh truy nã, lão phu muốn xem xem, Thánh Thể thoát khỏi Nam Vực thế nào”.
“Tuân mệnh!”. Đại trưởng lão Côn Bằng lập tức cúi đầu, trong lòng đang run rẩy, như biết vạn tộc phát lệnh truy nã là thế nào, trước giờ không dễ dùng, nhưng một khi động đến thì chắc chắn là kinh thế.
Côn Bằng Lão Tổ quay về, nhưng không khí trước tiên sơn lại nặng nề, rất nhiều trưởng lão đều nhìn Côn Bằng Hoàng, sắc mặt ông ta tái nhợt không chút máu, biểu cảm có vẻ tự trách, có hối hận cũng có tức giận.
Ông ta là vua của Côn Bằng, quả thực khó mà thoát tội, bởi vì ông ta dung túng, khiến người trong tộc chết thảm, khiến tộc Côn Bằng bị nhục nhã, tất thảy mọi thứ này đều là báo ứng, kết cục bi thảm như vậy giờ cũng là đáng.
Gieo gió gặt bão! Không ít trưởng lão Côn Bằng hừ lạnh trong lòng, các trưởng lão lần này đều mất đi thân nhân ruột thịt, nếu không phải vì thái tử Côn Bằng kia, bọn họ bây giờ có lẽ vẫn đang sống tốt.
Đương nhiên, càng có không ít trưởng lão thở dài, thái tử Côn Bằng tuy kiêu ngạo ngang ngược coi trời bằng vung, nhưng huyết mạch ông ta hùng mạnh, trong số những người cùng thế hệ ở tộc Côn Bằng, không ai có thể sánh bằng.
Có suy nghĩ khác với các trưởng lão là rất nhiều hoàng tử tộc Côn Bằng, ánh mắt đều sáng rực.
Thái tử Côn Bằng chết chắc rồi, bọn họ đều có cơ hội trở thành thái tử, trong lòng không những không bi thương, mà trái lại ai cũng mừng thầm, cơ hội tốt đã đến rồi.
Đúng là trớ trêu thay, không biết nếu Côn Bằng Hoàng biết suy nghĩ trong lòng bọn họ thì có tức giận mà đánh chết đàn con này không, một đám lòng lang dạ sói.
Cuối cùng đại trưởng lão Côn Bằng liếc nhìn, cũng quay người đi, liên lạc với vạn tộc Nam Vực.
Cùng lúc đó, Thái Sơn Nam Vực vẫn đông đúc người, mọi người xung quanh đều kinh ngạc.
Không thể trách bọn họ như vậy, chỉ vì đếm phân thân của Diệp Thành, cứ đếm cứ đếm rồi người lại biến mất.
Đúng, mất rồi! Chính là biến mất không dấu vết, cùng biến mất giống hắn còn có đám người trong tộc Côn Bằng bị bắt, mấy khoản tiền kia đương nhiên cũng đi theo hắn, quay về bản doanh.
“Phải mau chóng quay về gia tộc”, các Đại Thánh đang ở trên đỉnh núi Thái Sơn đã quay người rời đi, kết giới Phong Thiên bị phá vỡ, quân đội tu sĩ tộc Côn Bằng vây quanh Thái Sơn cũng đều rút lui.
“Đây… Đây là sao chứ”. Có người vò đầu, đại lão từ xa chạy tới hóng chuyện, nhìn xung quanh, nhân vật chính chẳng thấy đâu, khiến đám hóng chuyện bọn họ đây cũng xấu hổ cực kỳ.
“Lão phu bấm tay tính toán, tộc Côn Bằng bị lừa rồi” Đám người già bọn họ lại bắt đầu giả vờ giả vịt: “Có thể thấy tộc Côn Bằng bị lừa, lão phu vui mừng không thôi, lần này, quả là không uổng công đến”.
“Đó… Đó là gì?”. Âm thanh bàn tán xôn xao, có người chỉ tay vào bầu trời phía xa, một câu nói khiến mọi người xung quanh đang chuẩn bị rời đi đều theo bản năng ngẩng đầu, nhìn bầu trời.
Đập vào mắt là sấm sét ngập trời, tựa như kiếp nạn, chín con rồng sét khổng lồ phóng lên trên, ngưng tụ thành một tấm bia đá khổng lồ, giống như đế binh, trấn áp chư thiên.
“Vạn tộc thông báo lệnh truy nã!”. Nhìn thấy bia đá, mọi người đều biến sắc, như biết được bia đá đó có ý nghĩa gì, đó là lệnh bài tối thượng, cũng là một thứ cực phẩm.
“Chẳng lẽ là vạn tộc phát lệnh truy nã!”. Các tu sĩ trẻ tuổi không hiểu, đều nhìn các tu sĩ tiền bối, thấy vẻ mặt mấy người họ như vậy, không cần nghĩ cũng biết bia đá đó chắc chắn không hề đơn giản.
“Lần truy nã này là do chín đế binh bí ẩn của chín chủng tộc liên hợp kêu gọi, các chủng tộc tham gia chắc chắn không dưới năm nghìn, các ngươi chắc đã nghe đến Thôn Thiên Ma Tôn, trước kia có một lần vạn tộc phát lệnh truy nã, là do ông ta mà dùng đến, Thôn Thiên Ma Tôn chết rồi mới có Hồng Liên Nữ Đế thiêu đốt chúng thần bát hoang”.
“Ra là còn có bí mật như vậy”. Âm thanh kinh ngạc vang lên khắp nơi: “Nhưng rốt cuộc lệnh truy nã này là cho ai, động tĩnh lớn như vậy, ngay cả vạn tộc truy nã cũng dùng đến, trận thế lớn thật”.