Khắp đại điện, vì sự xuất hiện của lão già cầm cây phất trần mà tất cả đều tỏ vẻ hoang mang cung kính.
“Đệ tử xin chào trưởng lão Từ Phúc”.
Giọng nói của tất cả đồng nhất vang dội, người nào người nấy không dám chậm trễ.
Cũng chẳng thể trách những đệ tử này như vậy bởi vì thân phận của người tới rất tôn quý.
Từ Phúc chính là thủ toạ của Linh Đan Các trong Hằng Nhạc Tông. Ở Hằng Nhạc Tông nếu nói về thân phận và địa vị thì ông ta chính là sư huynh của tông chủ Hằng Nhạc Tông, và là trưởng lão duy nhất luyện đan của Hằng Nhạc Tông.
Luyện đan sư thân phận vô cùng tôn quý lại hiếm có, còn Từ Phúc chính là một trong những người như vậy. Linh đan, linh dịch trong Hằng Nhạc Tông đều do ông ta cung ứng, người của Hằng Nhạc Tông không ai dám đắc tội.
“Trương Phong Niên xin…xin chào Từ sư huynh”, trong Giới Luật Đường yên tĩnh bị giọng nói yếu ớt của Trương Phong Niên phá vỡ.
Trương Phong Niên bị Doãn Chí Bình đạp cho tới mức ói ra máu, cứ thế nằm rạp ra đất với dáng vẻ yếu đuối.
“Đệ là Trương Phong Niên?”, giọng nói khác thường của Từ Phúc vang lên, ông ta cau mày nhìn Trương Phong Niên đang quỳ dưới đất.
Không thể trách ông ta nói với giọng khác thường bởi vì khuôn mặt của Trương Phong Niên quá già lão, đến cả ông ta cũng khó mà nhận ra được. Nếu nghĩ kỹ thì cũng thấy đúng thôi. Trương Phong Niên biến thành phế nhân, không thể biến đổi dung mạo như những tu sĩ giống bọn họ được.
“Là…là ta”, Trương Phong Niên vẫn nằm dưới đất.
Từ Phúc lại lần nữa cau mày. Với khả năng quan sát của ông ta thì đương nhiên có thể nhận ra Trương Phong Niên bị đánh, vả lại người đánh còn ra tay không hề nhẹ.
“Là ai đánh đệ?”, Từ Phúc phất tay khiến một đạo linh quang bay vào cơ thể Trương Phong Niên.
Ông ta dứt lời, Doãn Chí Bình đang cung kính đứng bên chợt run rẩy, không dám thở to.
“Là ai?”, Từ Phúc đảo mắt nhìn tất cả mọi người xung quanh rồi gằn giọng khiến cho tiếng nói vang vọng khắp Giới Luật Đường.
“Là…là con”, mặc dù sợ hãi nhưng Doãn Chí Bình vẫn cố gắng bấm bụng bước ra.
Nghe vậy, Từ Phúc nhìn sang Doãn Chí Bình đôi mắt sắc lạnh khiến hắn run rẩy.
“Trưởng…trưởng lão, con ….con nhỡ tay ạ, con…”.
Không đợi Doãn Chí Bình nói xong, Từ Phúc đã vung tay bạt hắn bay ra khỏi đó.
“To gan”, giọng nói của Từ Phúc lạnh lùng: “là thủ đồ của Giới Luật Đường mà dám ra tay tàn độc với trưởng lão, ngươi muốn chết phải không?”
Doãn Chí Bình bị đánh ói ra máu, mặt hắn tái nhợt nhưng vẫn cố bò dậy, quỳ phục dưới đất, hoang mang xin tha: “Trưởng … trưởng lão, đệ tử biết sai rồi, đệ tử biết sai rồi”.
“Từ sư huynh, việc gì khiến huynh phải phẫn nộ như vậy?”, trong Giới Luật Đường có một lão già mặc đạo bào màu tím bước ra, không cần nói cũng biết đó chính là sư tôn đang bế quan của Doãn Chí Bình, thủ toạ Giới Luật Đường, Triệu Chí Kính.
“Triệu sư đệ, đệ dạy ra được một đồ đệ tốt đấy”, Từ Phúc liếc nhìn Triệu Chí Kính.
Nghe vậy, Triệu Chí Kính cau mày, nhìn về phía đồ nhi Doãn Chí Bình rồi nói: “Bình nhi, con đã làm gì vậy?”
“Con…con không cẩn thận nhỡ tay làm Trương…Trương Phong Niên sư thúc bị thương”.
“Trương Phong Niên?”, Triệu Chí Kính nghe vậy thì liếc nhìn Trương Phong Niên, trong ánh mắt tỏ rõ sự khó chịu. “Từ sư huynh, Trương Phong Niên đã bị sư tôn đuổi xuống núi từ lâu, huynh đang….”
“Cho dù bị đuổi xuống núi nhưng cũng là người của Hằng Nhạc Tông”, Từ Phúc nói với giọng điệu lạnh lùng: “Dạy dỗ đồ đệ của đệ cho tốt, thân là thủ từ của Giới Luật Đường mà mạo phạm trưởng bối như vậy, làm sao người khác phục?”
Bị Từ Phúc dạy dỗ, Triệu Chí Kính hít vào một hơi thật sâu nhưng vẫn không dám tỏ vẻ, nếu đụng phải Từ Phúc thì không phải là chuyện gì hay ho cả.
Phía này, Từ Phúc đã nhìn sang Diệp Thành đang bị xiềng xích cột vào cột đồng. Ông ta nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, ánh mắt càng trở nên sắc lạnh và sâu xa sau đó mới nói: “Ta dẫn đệ tử này đi”.
“Trưởng lão, đây…”, đệ tử của hai núi ngơ ngác nhìn nhau.
“Sao? Các ngươi có ý kiến gì à?”, Từ Phúc liếc nhìn đệ tử hai núi.
“Trưởng lão, hắn…hắn dùng Thiên Lôi Chú trong tông môn, phạm phải tội… tội chết”, Doãn Chí Bình ở một bên lên tiếng, hiện giờ có sư tôn đứng bên, hắn ít nhiều càng thêm tự tin.
Huống hồ, Diệp Thành vừa rồi còn nói phải trả thù hắn, hắn không muốn Diệp Thành cứ thế được người ta đưa đi, điều đó với hắn mà nói nhất định là mối hậu hoạ về sau.
Nghe Doãn Chí Bình nói vậy, Triệu Chí Kính thân là thủ toạ của Giới Luật Đường cũng lên tiếng nói một câu làm khó: “Từ sư huynh, hắn ta phạm phải tội chết, nếu huynh đưa hắn đi thì e rằng…”
“Diệp Thành vì bảo vệ bản thân mới dùng Thiên Lôi Chú”, Hùng Nhị đi từ ngoài vào và lên tiếng.
Ồ?
Từ Phúc nhướng mày, nhìn sang tên béo Hùng Nhị.
Hùng Nhị nghiến răng nhìn đệ tử hai núi: “Đám đệ tử này liên tiếp lên Phong Vân Đài đánh Diệp Thành”.
Nghe Hùng Nhị nói vậy, Từ Phúc lại nhìn sang đệ tử xung quanh, cười lạnh lùng: “Nhiều người thế này mà lại đánh một đệ tử tu vi ngưng khí, các ngươi cũng có thể làm ra việc thế này sao?”
Bị Từ Phúc nói vậy, đệ tử xung quanh tên nào tên nấy cúi đầu, mặt mày nóng ran không dám thở to.
“Nói tiếp đi”, Từ Phúc thu lại ánh mắt nhìn sang Hùng Nhị.
“Diệp Thành bị đánh sống giở chết giở, không thể tiếp tục đánh nữa liền nhảy xuống khỏi chiến đài nhưng đám đệ tử đầu không não này lại cố ép Diệp Thành đánh tiếp. Diệp Thành không đồng ý, bọn họ liền bao vây công kích. Trưởng lão, bọn họ cứ thế tung chiêu đòi lấy mạng hắn, xin người minh xét, Diệp Thành đều là do bị ép, bất đắc dĩ nên mới dùng tới Thiên Lôi Chú để bảo vệ bản thân”.
Nghe Hùng Nhị nói xong, Từ Phúc nhướng mày nhìn sang Triệu Chí Kính, cười nói: “Triệu sư đệ, ở Hằng Nhạc Tông, cố ý gây thương tích cho đệ tử trong môn và còn có ý đồ giết người thì phạm phải tội gì?”
“Tội chết ạ”.
“Thế cố ý hãm hại trưởng lão thì sao?”, Từ Phúc hỏi tiếp.
Triệu Chí Kính nheo mắt. Ông ta không phải kẻ ngốc, đây rõ ràng là ý đồ muốn nhằm vào đồ nhi Doãn Chí Bình của ông ta, nhưng cho dù là vậy, ông ta vẫn cố hít vào một hơi thật sâu, nói: “Cũng là tội chết”.
Triệu Chí Kính nghĩ thông suốt mọi chuyện thì cười đáp: “Nếu vậy thì Từ sư huynh cứ đưa người đi ạ”.
“Sư tôn…”, Doãn Chí Bình lên tiếng.
“Im miệng cho ta”, Triệu Chí Kính gằn giọng cứ thế ngắt lời hắn, “từ nay trở đi ở trong băng lao cho ta”.
“Vậy ta có thể đưa người đi rồi chứ?”, Từ Phúc liếc nhìn Doãn Chí Bình sau đó phất tay khiến một đạo linh quang bay ra phá tan xiềng xích đang trói Diệp Thành.
“Tiểu tử”, Hùng Nhị vội chạy lên trước đỡ lấy Diệp Thành.
“Cảm ơn”, ngả người trên lưng Hùng Nhị, Diệp Thành khẽ giọng, sao hắn có thể ngờ nổi Hùng Nhị lại có thể giúp hắn kéo được cả Từ Phúc đại thần tôn tới đây được.
“Đệ tử xin chào trưởng lão Từ Phúc”.
Giọng nói của tất cả đồng nhất vang dội, người nào người nấy không dám chậm trễ.
Cũng chẳng thể trách những đệ tử này như vậy bởi vì thân phận của người tới rất tôn quý.
Từ Phúc chính là thủ toạ của Linh Đan Các trong Hằng Nhạc Tông. Ở Hằng Nhạc Tông nếu nói về thân phận và địa vị thì ông ta chính là sư huynh của tông chủ Hằng Nhạc Tông, và là trưởng lão duy nhất luyện đan của Hằng Nhạc Tông.
Luyện đan sư thân phận vô cùng tôn quý lại hiếm có, còn Từ Phúc chính là một trong những người như vậy. Linh đan, linh dịch trong Hằng Nhạc Tông đều do ông ta cung ứng, người của Hằng Nhạc Tông không ai dám đắc tội.
“Trương Phong Niên xin…xin chào Từ sư huynh”, trong Giới Luật Đường yên tĩnh bị giọng nói yếu ớt của Trương Phong Niên phá vỡ.
Trương Phong Niên bị Doãn Chí Bình đạp cho tới mức ói ra máu, cứ thế nằm rạp ra đất với dáng vẻ yếu đuối.
“Đệ là Trương Phong Niên?”, giọng nói khác thường của Từ Phúc vang lên, ông ta cau mày nhìn Trương Phong Niên đang quỳ dưới đất.
Không thể trách ông ta nói với giọng khác thường bởi vì khuôn mặt của Trương Phong Niên quá già lão, đến cả ông ta cũng khó mà nhận ra được. Nếu nghĩ kỹ thì cũng thấy đúng thôi. Trương Phong Niên biến thành phế nhân, không thể biến đổi dung mạo như những tu sĩ giống bọn họ được.
“Là…là ta”, Trương Phong Niên vẫn nằm dưới đất.
Từ Phúc lại lần nữa cau mày. Với khả năng quan sát của ông ta thì đương nhiên có thể nhận ra Trương Phong Niên bị đánh, vả lại người đánh còn ra tay không hề nhẹ.
“Là ai đánh đệ?”, Từ Phúc phất tay khiến một đạo linh quang bay vào cơ thể Trương Phong Niên.
Ông ta dứt lời, Doãn Chí Bình đang cung kính đứng bên chợt run rẩy, không dám thở to.
“Là ai?”, Từ Phúc đảo mắt nhìn tất cả mọi người xung quanh rồi gằn giọng khiến cho tiếng nói vang vọng khắp Giới Luật Đường.
“Là…là con”, mặc dù sợ hãi nhưng Doãn Chí Bình vẫn cố gắng bấm bụng bước ra.
Nghe vậy, Từ Phúc nhìn sang Doãn Chí Bình đôi mắt sắc lạnh khiến hắn run rẩy.
“Trưởng…trưởng lão, con ….con nhỡ tay ạ, con…”.
Không đợi Doãn Chí Bình nói xong, Từ Phúc đã vung tay bạt hắn bay ra khỏi đó.
“To gan”, giọng nói của Từ Phúc lạnh lùng: “là thủ đồ của Giới Luật Đường mà dám ra tay tàn độc với trưởng lão, ngươi muốn chết phải không?”
Doãn Chí Bình bị đánh ói ra máu, mặt hắn tái nhợt nhưng vẫn cố bò dậy, quỳ phục dưới đất, hoang mang xin tha: “Trưởng … trưởng lão, đệ tử biết sai rồi, đệ tử biết sai rồi”.
“Từ sư huynh, việc gì khiến huynh phải phẫn nộ như vậy?”, trong Giới Luật Đường có một lão già mặc đạo bào màu tím bước ra, không cần nói cũng biết đó chính là sư tôn đang bế quan của Doãn Chí Bình, thủ toạ Giới Luật Đường, Triệu Chí Kính.
“Triệu sư đệ, đệ dạy ra được một đồ đệ tốt đấy”, Từ Phúc liếc nhìn Triệu Chí Kính.
Nghe vậy, Triệu Chí Kính cau mày, nhìn về phía đồ nhi Doãn Chí Bình rồi nói: “Bình nhi, con đã làm gì vậy?”
“Con…con không cẩn thận nhỡ tay làm Trương…Trương Phong Niên sư thúc bị thương”.
“Trương Phong Niên?”, Triệu Chí Kính nghe vậy thì liếc nhìn Trương Phong Niên, trong ánh mắt tỏ rõ sự khó chịu. “Từ sư huynh, Trương Phong Niên đã bị sư tôn đuổi xuống núi từ lâu, huynh đang….”
“Cho dù bị đuổi xuống núi nhưng cũng là người của Hằng Nhạc Tông”, Từ Phúc nói với giọng điệu lạnh lùng: “Dạy dỗ đồ đệ của đệ cho tốt, thân là thủ từ của Giới Luật Đường mà mạo phạm trưởng bối như vậy, làm sao người khác phục?”
Bị Từ Phúc dạy dỗ, Triệu Chí Kính hít vào một hơi thật sâu nhưng vẫn không dám tỏ vẻ, nếu đụng phải Từ Phúc thì không phải là chuyện gì hay ho cả.
Phía này, Từ Phúc đã nhìn sang Diệp Thành đang bị xiềng xích cột vào cột đồng. Ông ta nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, ánh mắt càng trở nên sắc lạnh và sâu xa sau đó mới nói: “Ta dẫn đệ tử này đi”.
“Trưởng lão, đây…”, đệ tử của hai núi ngơ ngác nhìn nhau.
“Sao? Các ngươi có ý kiến gì à?”, Từ Phúc liếc nhìn đệ tử hai núi.
“Trưởng lão, hắn…hắn dùng Thiên Lôi Chú trong tông môn, phạm phải tội… tội chết”, Doãn Chí Bình ở một bên lên tiếng, hiện giờ có sư tôn đứng bên, hắn ít nhiều càng thêm tự tin.
Huống hồ, Diệp Thành vừa rồi còn nói phải trả thù hắn, hắn không muốn Diệp Thành cứ thế được người ta đưa đi, điều đó với hắn mà nói nhất định là mối hậu hoạ về sau.
Nghe Doãn Chí Bình nói vậy, Triệu Chí Kính thân là thủ toạ của Giới Luật Đường cũng lên tiếng nói một câu làm khó: “Từ sư huynh, hắn ta phạm phải tội chết, nếu huynh đưa hắn đi thì e rằng…”
“Diệp Thành vì bảo vệ bản thân mới dùng Thiên Lôi Chú”, Hùng Nhị đi từ ngoài vào và lên tiếng.
Ồ?
Từ Phúc nhướng mày, nhìn sang tên béo Hùng Nhị.
Hùng Nhị nghiến răng nhìn đệ tử hai núi: “Đám đệ tử này liên tiếp lên Phong Vân Đài đánh Diệp Thành”.
Nghe Hùng Nhị nói vậy, Từ Phúc lại nhìn sang đệ tử xung quanh, cười lạnh lùng: “Nhiều người thế này mà lại đánh một đệ tử tu vi ngưng khí, các ngươi cũng có thể làm ra việc thế này sao?”
Bị Từ Phúc nói vậy, đệ tử xung quanh tên nào tên nấy cúi đầu, mặt mày nóng ran không dám thở to.
“Nói tiếp đi”, Từ Phúc thu lại ánh mắt nhìn sang Hùng Nhị.
“Diệp Thành bị đánh sống giở chết giở, không thể tiếp tục đánh nữa liền nhảy xuống khỏi chiến đài nhưng đám đệ tử đầu không não này lại cố ép Diệp Thành đánh tiếp. Diệp Thành không đồng ý, bọn họ liền bao vây công kích. Trưởng lão, bọn họ cứ thế tung chiêu đòi lấy mạng hắn, xin người minh xét, Diệp Thành đều là do bị ép, bất đắc dĩ nên mới dùng tới Thiên Lôi Chú để bảo vệ bản thân”.
Nghe Hùng Nhị nói xong, Từ Phúc nhướng mày nhìn sang Triệu Chí Kính, cười nói: “Triệu sư đệ, ở Hằng Nhạc Tông, cố ý gây thương tích cho đệ tử trong môn và còn có ý đồ giết người thì phạm phải tội gì?”
“Tội chết ạ”.
“Thế cố ý hãm hại trưởng lão thì sao?”, Từ Phúc hỏi tiếp.
Triệu Chí Kính nheo mắt. Ông ta không phải kẻ ngốc, đây rõ ràng là ý đồ muốn nhằm vào đồ nhi Doãn Chí Bình của ông ta, nhưng cho dù là vậy, ông ta vẫn cố hít vào một hơi thật sâu, nói: “Cũng là tội chết”.
Triệu Chí Kính nghĩ thông suốt mọi chuyện thì cười đáp: “Nếu vậy thì Từ sư huynh cứ đưa người đi ạ”.
“Sư tôn…”, Doãn Chí Bình lên tiếng.
“Im miệng cho ta”, Triệu Chí Kính gằn giọng cứ thế ngắt lời hắn, “từ nay trở đi ở trong băng lao cho ta”.
“Vậy ta có thể đưa người đi rồi chứ?”, Từ Phúc liếc nhìn Doãn Chí Bình sau đó phất tay khiến một đạo linh quang bay ra phá tan xiềng xích đang trói Diệp Thành.
“Tiểu tử”, Hùng Nhị vội chạy lên trước đỡ lấy Diệp Thành.
“Cảm ơn”, ngả người trên lưng Hùng Nhị, Diệp Thành khẽ giọng, sao hắn có thể ngờ nổi Hùng Nhị lại có thể giúp hắn kéo được cả Từ Phúc đại thần tôn tới đây được.