Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.
Trong Vạn Hoa Cốc, Diệp Thành và Gia Cát Vũ vẫn đang giúp Đao Hoàng tẩy luyện cơ thể và linh hồn.
Cả hai người vô cùng mệt mỏi, Diệp Thành còn đỡ, khí huyết thánh thể dồi dào, sức sống mãnh liệt, chỉ có Gia Cát Vũ khuôn mặt tái nhợt, đầu óc ong ong, lâu rồi ông ta không dùng đến sức mạnh linh hồn nên vượt quá sức.
Có điều sau một ngày một đêm nỗ lực không ngừng nghỉ, cả hai cũng thu được kết quả.
Mặc dù Đao Hoàng vẫn chưa tỉnh lại nhưng khí huyết đã bắt đầu dồi dào hơn, đặc biệt, nhờ có máu của thánh thể mà Diệp Thành đẩy vào mà cơ thể ông ta có thêm một lớp kim huy mỏng bao quanh.
“Có thêm hai Diệp Thành nữa thì mới được”, Diệp Thành nói rồi bất giác xoa đi mồ hôi lăn dài trên trán.
Có điều động tác này của hắn lại khiến Phục Linh, Gia Cát Vũ và Độc Cô Ngạo ở bên nheo mắt, bọn họ chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn phỉ thuý trên tay Diệp Thành.
“Huyền Thương Ngọc Giới?”, Độc Cô Ngạo nhìn vào chiếc nhẫn trên tay Diệp Thành rồi lại nhìn hắn.
“Tiểu tử, chiếc nhẫn này của ngươi từ đâu mà có?”, Gia Cát Vũ nhìn vào chiếc nhẫn Huyền Thương Ngọc Giới.
“Là Chung Viêm tiền bối truyền cho con”, Diệp Thành không che giấu và cũng không giấu nổi, nhóm người phía Độc Cô Ngạo đều là kẻ mạnh uy danh một phương, bọn họ biết Huyền Thương Ngọc Giới cũng không có gì là lạ.
“Chung Viêm?”, nghe cái tên này, Độc Cô Ngạo, Gia Cát Vũ và Phục Linh lần lượt nhìn nhau.
“Nói vậy thì hiện giờ ngươi là Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín rồi?”
Diệp Thành gật đầu mỉm cười.
Thấy Diệp Thành gật đầu, đôi mắt ba người phía Độc Cô Ngạo chợt loé sáng, đến cả ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng thay đổi hẳn. Nếu không phải nhìn thấy Huyền Thương Ngọc Giới thì bọn họ cũng không biết được hiện giờ Diệp Thành là thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng.
“Ta từng nghe nói Viêm Hoàng thống nhất nhưng không ngờ thánh chủ của Viêm Hoàng lại là tiểu tử này”, Gia Cát Vũ tặc lưỡi.
“Chẳng trách mà lại có thể có cả đội quân tu sĩ mạnh như vậy”, Độc Cô Ngạo trầm ngâm: “Nhất định là đại quân của Viêm Hoàng”.
“Xem ra chúng ta đã đánh giá hắn quá thấp rồi”, Phục Linh khẽ cười.
Khi cả ba người đang nói chuyện thì ba phần thần thức bay vào trong thần hải của bọn họ, người truyền thần thức chính là Diệp Thành còn những phần lạc ấn bên trong thần thức là những kí ức liên quan đến hắn.
Sau một lát, Độc Cô Ngạo, Phục Linh và Gia Cát Vũ thẫn thờ tại chỗ, ánh mắt đều đổ dồn nhìn sang Diệp Thành.
Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì thần thức mà Diệp Thành truyền cho bọn họ mang theo quá nhiều thông tin chấn động giống như chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, việc về Thanh Vân Tông và rất nhiều việc về các thế gia hợp tác cùng những chuyện về Đan Thành và Quảng Hàn Cung kết liên minh.
“Không ngờ hắn lại…lại nắm trong tay cả một thế lực khủng khiếp như vậy”, vẻ mặt Gia Cát Vũ thay đổi rõ rệt, đây là lần đầu tiên ông ta tỏ ra bất ngờ như vậy.
“Tất cả chúng ta đều không hề hay biết, thực lực hiện giờ mà hắn có trong tay đủ để quét sạch bất cứ thế lực nào của Đại Sở”, mặc dù Độc Cô Ngạo ngạo nghễ nhưng trong ánh mắt sắc lạnh của ông ta cũng hiện lên cái nhìn kinh ngạc.
“Trong thời gian ngắn như vậy, hắn rốt cục làm thế nào chứ?”, Phục Linh càng kinh ngạc hơn.
Tiếp đó, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ bao trùm bên trong Vạn Hoa Cốc. Độc Cô Ngạo, Phục Linh và Gia Cát Vũ không hề rời mắt khỏi Diệp Thành, chính tên hậu bói này đã làm quá nhiều việc khiến bọn họ không dám tưởng tượng.
Còn Diệp Thành, hắn đã đoán được cả ba người sẽ có biểu cảm như vậy, sự việc kinh thiên động địa như vậy cho dù là ai cũng không khỏi ngỡ ngàng.
Sau một canh giờ, Diệp Thành mới hạ tay xuống.
Phù!
Hắn thở ra một hơi thật dài và lảo đảo. Gia Cát Vũ ở bên cũng không khá hơn là bao, cả hai người phải tiêu hao rất nhiều, sự tổn thất trong một ngày một đêm khiến cho dù là hai người có khí huyết dồi dào như vậy cũng cảm thấy có phần héo mòn.
“Nhiều nhất là hai canh giờ, tiền bối Đao Hoàng có thể tỉnh lại”, Diệp Thành vừa lau đi mồ hôi vừa mỉm cười nói.
“Đa tạ tiểu hữu, ta lại nợ ngươi một mối ân tình rồi”.