Bùm! Đùng! Đoàng!
Đó là một nơi hỗn loạn, đẫm máu và tàn bạo, ngoài hai người đang giao chiến thì không ai có thể đặt chân lên đó, cũng chẳng ai dám bước vào.
Trời đất tối sầm, mây đen cuồn cuộn, sấm sét nhằng nhịt, cảnh tượng như thuở thiên địa mới sơ khai, hai bóng người đẫm máu đang bay qua bay lại, thi thoảng thì đánh trên hư thiên, thi thoảng lại đánh dưới đại địa, chiến đấu trời long đất lở.
Những người ở tứ phía vẫn im lặng.
Đạo thân Tinh Thần đã không chỉ hít sâu một lần, lặng lẽ nhìn về phía xa.
Tuy là đạo thân nhưng hắn cũng có trái tim của kẻ mạnh, cho tới hôm nay hắn mới nhận ra mình còn kém bản thể nhường nào, có được chín phần sức chiến đấu của bản thể nhưng cũng đánh không lại Hoắc Tôn khi chưa niết bàn, chứ đừng nói là Hoắc Tôn của hiện tại.
Trận chiến kinh thế như này thu hút rất nhiều sự chú ý.
Rất nhiều thế lực ở Bắc Sở đều đã nghe tin, phái người đến nghe ngóng, mà tin tức chấn động cũng từ đây lan truyền khắp Đại Sở.
Diệp Thành chưa chết?
Tin tức này khiến Bắc Sở bùng nổ, các thế lực đều mặc niệm ba giây.
Bảo Huyết Khung tới gặp ta!
Trong đại điện của Thị Huyết Điện, Thị Huyết Diêm La gào thét như một con chó điên.
Mấy ngày nay, Thị Huyết Điện liên tục gặp đả kích, rất nhiều địa điểm quan trọng bị phá huỷ, rất nhiều trưởng lão bị ám sát, ngay cả những huyết mạch đặc biệt vất vả lắm mới bắt về được cũng bị đưa đi hết.
Trong số rất nhiều tin tức, tin tốt nhất mà ông ta nhận được chính là Diệp Thành đã chết, cứ nghĩ đến những tin xấu khiến người ta phẫn nộ, ông ta lại dùng tin Diệp Thành đã chết để an ủi và tự lừa dối mình, chỉ có như vậy ông ta mới thấy dễ chịu hơn.
Bây giờ Diệp Thành chưa chết khiến ông ta cảm thấy Thị Huyết Điện như trò đùa của thiên hạ, Thị Huyết Diêm La ông ta là một tên ngu xuẩn không hơn không kém.
Lúc này, Huyết Khung vừa chán nản dẫn quân trở về phân điện thứ chín, sau khi nghe tin về Diệp Thành, ông ta ngã quỵ xuống đất.
Diệp Thành chưa chết có nghĩa là trong toàn bộ nhiệm vụ lần này, ông ta chẳng những không lập được chiến công nào ngược lại còn liên tiếp thất bại, khiến cho phân điện thứ chín tổn thất vô cùng nặng nề.
Người Huyết Khung run lên, sắc mặt trắng bệch.
Vốn dĩ ông ta còn có thể dùng cái chết của Diệp Thành để bù đắp phần nào lỗi lầm, nhưng bây giờ xem ra trong tay ông ta không còn con bài nào nữa, kết cục chờ đón ông ta, ai cũng có thể tưởng tượng được.
Tất cả, chiến đấu cho ta!
Huyết Khung lập tức hạ lệnh, để bù đắp lỗi lầm của mình, ông ta cần con bài Diệp Thành.
Chẳng bao lâu, đại quân phân điện thứ chín mệt mỏi suốt chặng đường lại xuất phát, khí thế hào hùng, sát khí thông thiên, thề phải giết được Diệp Thành.
Nhưng sự sục sôi của Bắc Sở chẳng những không dừng lại mà còn ngày càng mạnh mẽ hơn.
Bởi vì còn liên quan đến một người khác, đó chính là Diệp Tinh Thần.
Ai có thể ngờ được Diệp Tinh Thần gây náo loạn Bắc Sở lại có diện mạo giống hệt Diệp Thành.
“Mẹ kiếp, sao cứ như trò đùa thế?”, biên giới Nam Sở, phía Cổ Tam Thông vẫn đang xây tường thành tấm tắc thở dài, vẻ mặt ai cũng thú vị.
“Vương, Diệp Tinh Thần đó…”, trong đại điện Ma Vực, rất nhiều ma tướng nhìn Quỳ Vũ Cương hỏi dò.
“Đạo thân”, Quỳ Vũ Cương lạnh giọng đáp, trong đôi mắt quỷ dị sâu thẳm loé lên ma quang, dường như đang nhớ tới chuyện cũ xa xưa.
Năm đó, Viêm Hoàng dùng đạo thân của mình giữ chân đại quân ba điện của Ma Vực để tranh thủ thời gian quý báu cho Viêm Hoàng lên ngôi hoàng đế, còn Ma Vực cường đại bắt đầu từ lúc đó liền liên tục thất bại.
Phụt! Phụt!
Trên cửu thiên, máu tươi không ngừng tuôn xuống, Diệp Thành và Hoắc Tôn vẫn đang huyết chiến với nhau.
Trận chiến còn oanh liệt hơn mọi người tưởng tượng, dù Diệp Thành có thân xác thánh thể cường đại nhưng cũng bị nổ tung mấy lần.
Tuy nhiên, so với hắn thì Hoắc Tôn còn thảm hơn.
Cho dù đã niết bàn nhưng hắn ta vẫn không phải đối thủ của Diệp Thành, hắn ta bị ép đến phát điên, thực lực của Diệp Thành vượt xa dự liệu của hắn ta.
Hế?
Diệp Thành còn đang chiến đấu chợt ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xa.
“Đưa họ đi, bây giờ, ngay lập tức”, hắn truyền âm cho đạo thân Tinh Thần ngay, giọng điệu còn hơi vội vàng.
“Đã hiểu”, đạo thân Tinh Thần gật đầu, dường như cũng đã cảm nhận được nguy hiểm.
“Đi theo ta”, đám Vi Văn Trác đang xem chiến hai mắt sáng quắc đã bị hắn lôi ra khỏi đám đông.
“Đừng mà! Đang xem hay”.
“Không cần mạng nữa đúng không?”, đạo thân Tinh Thần hừ lạnh, sau đó cưỡng ép kéo họ lên hư thiên.
Sau hắn cũng có rất nhiều tu sĩ già lặng lẽ rời đi.
Họ cũng cảm nhận được có gì đó không ổn, tứ phía đều có khí tức nguy hiểm truyền đến, chèn ép khiến họ hít thở không thông, đó không phải một hai người mà là cả đại quân tu sĩ, hơn nữa còn là đại quân tu sĩ của Thị Huyết Điện.
Nhưng không phải ai cũng có cảm giác nhạy bén như Diệp Thành và các tu sĩ già.
Những tu sĩ đạo hạnh chưa đủ lại thích xem kịch, lúc này vẫn đang chăm chú dõi theo trận đấu, không nhận thấy nguy hiểm đang đến gần.
Trên hư thiên, công kích của Diệp Thành càng lúc càng trở nên cuồng bạo.
Mục đích của hắn rất rõ ràng, đó là dù phải trả cái giá thế nào cũng phải giết được Hoắc Tôn trước khi đại quân Thị Huyết Điện tới.
Thái Âm Chân Thể giống như Huyền Linh Chi Thể, tiềm lực quá lớn, một khi người như vậy trưởng thành chắc chắn sẽ là tai họa lớn.