Bầu trời đêm mênh mang, những vì sao như những hạt cát bụi.
Trong một nơi thẳm sâu của rặng núi, Diệp Thành tĩnh lặng ngồi khoanh chân nhưng vẫn chìm vào trạng thái hôn mê, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, mình đẩy thương tích, hồi lâu vẫn chưa thể lành.
Đối diện với hắn là Cơ Tuyết Băng ngồi khoanh chân ở đó, cô liên tục truyền sức mạnh huyền linh cho hắn.
Không biết từ bao giờ cơ thể Diệp Thành mới bất giác run lên, khoé miệng Diệp Thành trào ra một dòng máu, thần sắc đau đớn, giọng nói cũng khản đặc đi nhiều, “đây là đâu?”
“Trường Miên Sơn”, Cơ Tuyết Băng khẽ nói.
“Lần này đúng là chơi lớn thật rồi”, Diệp Thành khẽ lau đi dòng máu nơi khoé miệng.
“Rốt cục huynh nhìn thấy gì?”, Cơ Tuyết Băng cau mày nhìn Diệp Thành.
“Một thanh kiếm”.
“Một thanh kiếm?”, Cơ Tuyết Băng cau mày sâu hơn, “chỉ nhìn thấy thôi mà khiến huynh bị thương tới mức này sao?”
“Đó không phải là thanh kiếm bình thường”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, trong giọng nói còn rõ vẻ kiêng dè, hình thái của thanh kiếm đó khiến hắn đến bây giờ vẫn còn kinh ngạc, thanh kiếm đó trông rất bình thường nhưng lại cho người ta áp lực như có ngọn núi đè xuống, hắn biết rõ mình bị thanh kiếm kia làm bị thương, mọi thứ đến quá bất ngờ khiến hắn trở tay không kịp.
“Liên quan đến Hiên Viên Đế, thật sự quá bá đạo”, Diệp Thành lẩm bẩm, mặc dù mắt hắn nhắm nhưng đầu hắn lại không ngừng nghĩ về phương hướng của hoan hải, cũng chính vì hắn nhìn thấy thanh kiếm đó nên phân thân của hắn và Thái Hư Cổ Long mới bị liên luỵ.
“Vết thương của huynh…”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì Cơ Tuyết Băng đã nhìn hắn bằng ánh mắt thăm dò.
“Hai mắt tạm thời không nhìn thấy gì, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn trong khoảng thời gian ngắn không thể sử dụng, linh hồn bị thương, thần thức mất đi khả năng cảm nhận đối với thế giới bên ngoài, những cái khác thì vẫn ổn”, Diệp Thành từ từ đứng dậy, hắn chỉ nói ra một câu mà khoé miệng lại trào máu.
“Có thể ngự không phi hành không? Nơi này chính là phạm vi thế lực của Chính Dương Tông, về sớm hơn một chút vẫn hơn”.
“Miễn cưỡng thì vẫn được”, Diệp Thành nói rồi bước vào hư không nhưng lại không tự tin, cơ thể hắn lảo đảo.
Thấy vậy Cơ Tuyết Băng cũng vội di chuyển theo.
Thế nhưng cô vừa bước vào hư không thì phần trán đã cau lại vì cô nhận ra hư không xung quanh Diệp Thành chợt méo mó hẳn, một vòng xoáy màu máu xuất hiện, một bộ vuốt sắc lạnh vươn tới, mục tiêu chính là Diệp Thành nhưng điều đáng lo đó là Diệp Thành mất đi sức mạnh thần thức và không hề cảm nhận được gì.
Vút!
Cơ Tuyết Băng lập tức ra tay chém ra nhát kiếm tuyệt thế.
Ngay lập tức, bộ vuốt sắc lạnh vươn về phía Diệp Thành lập tức bị chém đứt, trong chốc lát còn có máu màu đen bay tứ tung.
Thế rồi Cơ Tuyết Băng tế gọi ra đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh bảo vệ Diệp Thành ở giữa, trong lúc này cô chợt cau mày nhìn Diệp Thành, lòng thầm nhủ: “Người ta đánh lén lộ liễu như vậy mà không cảm nhận được, thần thức linh hồn của huynh rốt cục bị thương nặng tới mức nào?”
Phía này, Diệp Thành cảm thấy có gì đó bất thường, hắn lấy ra kiếm Xích Tiêu, nhanh chóng ngưng tụ thần thức hi vọng có thể cảm nhận được phần nào đó tình hình xung quanh, nhưng sự nỗ lực của hắn lại vô ích, thần thức không ngưng tụ lại được, lúc này hắn không khác gì kẻ mù, tứ phía đều tối đen.
“Là kẻ nào đánh lén chúng ta?”, mặc dù không cảm nhận được xung quanh có khí tức đang thay đổi nhưng Diệp Thành vẫn nâng cao cảnh giác lên mức cao nhất.
“Không phải người”, Cơ Tuyết Băng khẽ nói.
“Không phải người?”, Diệp Thành cau mày, “yêu tộc sao?”
“Tám phần là như vậy”, Cơ Tuyết Băng khẽ gật đầu.
“Hoang Cổ Thánh Thể, Huyền Linh Chi Thể, hôm nay đúng là bội thu rồi”, Cơ Tuyết Băng vừa dứt lời, một giọng nói khàn khàn vang vọng khắp đất trời, trong giọng nói còn mang theo ý giễu cợt, quan trọng nhất là giọng nói này giống như chứa cả ma âm khiến người ta mất đi cảnh giác.
Ngay sau đó, phong vân giữa đất trời dội tới, sấm sét nổ đùng đoàng, mây đen dày và nặng che lấp cả bầu trời, một con rồng khổng lồ màu đen xoay vần phun ra lôi điện, một đôi mắt màu đỏ như máu to lồ lộ chẳng khác gì cái ang rượu, chốc chốc hiện lên yêu mang khát máu.
Phá!
Cơ Tuyết Băng một tay kết ấn lạnh giọng hô lên.
Đột nhiên trời đất lại trở nên trong vắt, mọi thứ như chưa hề xảy ra.
“Hoan thuật của ngươi không có tác dụng với ta, hiện thân đi”, Cơ Tuyết Băng vẫn giữ vẻ lãnh đạm, cô nhìn về một hướng như thể có thể thông qua không gian hư vô trông thấy bóng người ẩn náu trong đó.
“Huyền Linh Chi Thể, đúng là đã đánh giá thấp cô rồi”, lại là một giọng nói giễu cợt vang lên.
Giọng nói này vừa dứt, hư không bị người ta xé toạc ra, một người mặc áo giáp đen kịt xuất hiện, đầu có sừng rồng, toàn thân có yêu khí đen xì bao quanh, trên lớp da thịt còn có lôi mang bắn ra và hơn nữa đó là trên cơ thể người này có từng tiếng rồng gầm vang vọng.
“Yêu Long”, Diệp Thành nheo mắt, mặc dù không cảm nhận được khí tức xung quanh nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ đặc biệt quanh mình một cách rõ ràng, “thực lực không hề thua kém so với Độc Cô Ngạo tiền bối”.
Bên cạnh hắn, sắc mặt của Cơ Tuyết Băng cũng có phần khó coi, nếu như Diệp Thành không bị thương và hai người bọn họ liên thủ thì đương nhiên sẽ không phải sợ Yêu Long nhưng hiện giờ Diệp Thành đến cả ngự không phi hành cũng khó khăn thì nói gì đến việc liên thủ với cô đối đầu với kẻ địch.