Trời vừa hửng sáng, hắn đi vào một thành cổ, bỏ ra năm trăm nguyên thạch để thuê một mảnh vườn nhỏ, sử dụng trận pháp giấu khí tức của mình, sử dụng kết giới để ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Đến đây hắn mới lấy rất nhiều nguyên liệu ra và một cơ thể cấp Đại Thánh, hắn quen với cấp Đại Thánh này, là người của Thiên Phạt Thánh Địa, từng truy sát hắn.
Lúc trước trong di tích cổ xưa, tên này muốn giết hắn đoạt bảo vật nhưng bị hắn đánh đến mức không ngẩng đầu lên được, chẳng những mất đi bảo vật, còn mất đi tài sản, tính mạng, đến chết vẫn là bộ dạng nghẹn uất.
Đầu óc tỉnh táo, cơ thể Đại Thánh lơ lửng giữa không trung, Tiên Hỏa và Thiên Lôi lần lượt bao phủ lấy cơ thể, đầu tiên tôi luyện thân thể, sau đó tôi luyện kinh mạch, nâng cao sức mạnh của cơ thể.
Luyện chế Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh cần có yêu cầu cao về nguyên liệu, mỗi một món bảo vật đều rất khó tìm, được hắn luyện chế từng cái một vào trong, phải cẩn thận hơn luyện chế cấp Thánh Vương.
Bận rộn qua lại hết mười mấy canh giờ, mãi cho đến nửa đêm hắn mới dừng tay.
Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh đã hoàn thành, đứng sừng sững trong hoa viên như một tấm bia lớn, đứng thẳng tắp, rất nặng, khí tức cực kỳ cường đại, cấp Thánh Vương cấp không thể so bì được.
Nếu đã là Âm Minh tử tướng thì không thể so được với tu sĩ Đại Thánh sống, nhưng mạnh hơn tu sĩ cấp Thánh Vương rất nhiều, một mình đánh với bảy tám tu sĩ Thánh Vương cũng không thành vấn đề.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn lấy cơ thể Đại Thánh thứ hai, chính là một Đại thánh của Phiếu Miểu Cung khi còn sống, giống như Đại Thánh Thiên Phạt Thánh Địa đó, giết người cướp của không thành thì bị hắn giết lại.
Thời gian cứ dần trôi, màn đêm bừng sáng, một ngày mới lại đến, sau đó lại là màn đêm kéo đến.
Diệp Thành không hề dừng lại nghỉ ngơi, từng vị Đại Thánh được luyện chế ra, từng viên đan dược được nuốt xuống, hắn như một kẻ điên không biết mệt mỏi, cũng không quan tâm.
Nói cách khác, trái tim hắn như bị đè nặng, mỗi khi mệt mỏi, hình ảnh ở thành cổ Nam Thiên ngày đó sẽ bất giác hiện lên trong đầu hắn, người phụ nữ tóc tím đến chết cũng không nhắm mắt.
Chẳng phải hắn trở về lại đây là vì muốn đòi lại công đạo cho họ sao? Vì thế hắn không tiếc tiền bạc của cải, không tiếc việc tạm thời không đến đi Tây Mạc, cũng không tiếc phải đối đầu với tộc Kim Ô và Côn Bằng.
Đây là tín niệm của hắn, như hai trăm năm trước dốc toàn lực để khiến Thiên Ma nợ máu phải trả bằng máu, hắn không chiến đấu một mình, cho dù chỉ có một mình hắn cũng dám lật đổ thiên hạ.
Trời đã sáng, sắc trời cũng lại tối, ngày này qua ngày khác, thoáng chốc đã qua một tháng.
Hắn vẫn đang luyện chế, râu lún phún, sắc mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, hốc mắt hơi trũng xuống, đôi mắt sâu thẳm kia còn bị đầy tơ máu gần như sắp rỉ ra máu.
Mãi đến đêm ngày thứ ba mươi lăm, hắn mới ngồi bệt xuống đất, cả người cực kỳ mệt mỏi, cho dù là khí huyết dồi dào của Hoang Cổ Thánh Thể cũng cạn kiệt, đan dược cũng khó có thể hồi phục trong thời gian ngắn, hắn chưa từng nghỉ ngơi lấy một phút, nền tảng của hắn cũng đến mức cực hạn.
Nhưng hắn lại cười rất thỏa mãn, bỏ một nắm đan dược vào trong miệng, cầm bình hồ lô rượu, mỉm cười nhìn một trăm hai mươi bảy Âm Minh tử tướng đứng trong hoa viên: chín vị cấp Đại Thánh, mười tám vị cấp Thánh Vương, ba mươi sáu vị Chuẩn Thánh Vương, sáu mươi bốn vị cấp Thánh Nhân.
Đây là vũ khí giết người mà hắn đã liều mạng luyện chế trong ba mươi lăm ngày, là sức mạnh cực lớn, hắn đã tiêu tốn quá nhiều tiền của và tâm sức chỉ để tặng cho hai gia tộc một món quà lớn.
Dưới ánh trăng, hắn lại lấy cơ thể cấp Đại Thánh ra, cũng là cơ thể cấp Đại Thánh duy nhất không bị luyện hóa thành Âm Minh tử tướng của hắn, không phải hắn không muốn luyện chế mà là đã không còn nguyên liệu.
Cơ thể chết người này của hắn vẫn còn một chút nhưng nguyên liệu có khuyết điểm, thiếu quá nhiều nguyên liệu luyện chế, còn có một ít đều là những loại cực kỳ quý giá, ngay cả người có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.
Nhưng không thể luyện thành Âm Minh tử tướng, hắn cũng sẽ không lãng phí, hơn nữa vẫn còn tác dụng.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, thầm niệm vài tiếng, Nguyên Thần thoát ra khỏi cơ thể, Nguyên Thần của hắn lại đi vào trong cơ thể cấp Đại Thánh, coi như mất đi vật chủ, tạm thời sử dụng cơ thể Đại Thánh.
Hắn mở mắt ra, tay chân cứng ngắc cử động, không phải là cơ thể của hắn nên sẽ không linh hoạt lắm, nhưng sức mạnh của thân thể Đại Thánh này lại mạnh hơn Thánh Thể của hắn nhiều.
Hắn cất Thánh Thể của mình đi, phong ấn vào trong Hỗn Độn Đỉnh, sau đó chạy vài vòng quanh hoa viên để thích ứng với cơ thể Đại Thánh hiện tại, không lâu nữa sẽ dùng nó để chiến đấu.
Cơ thể Thánh Nhân và Nguyên Thần cấp Thánh Nhân dĩ nhiên là không ngang nhau, đi đánh nhau với người có tu vi manh, Nguyên Thần sẽ là điểm chí mạng, một khi bị người ta phát hiện ra sơ hở thì sẽ là một thảm khốc.
Biết được khuyết điểm này, dĩ nhiên hắn sẽ có chuẩn bị, hắn cũng đã bổ sung thêm rất nhiều bí pháp bảo vệ Nguyên Thần trên Phượng Hoàng Tiên Ngự, sức mạnh bảo vệ của Nguyên Thần Phượng Hoàng Tăng rất mạnh, sẽ tăng dần lên theo tu vi, người đồng cấp chưa chắc đã có ai phá vỡ được, ngoại trừ người có tu vi mạnh.
Còn có Đan Tổ Long Hồn biến thành một bộ áo giáp sắt mũ rồng, mặc trên nguyên thần chân thân.
Hỗn Độn Thần Đỉnh cũng đã trở lại Thần Hải, bảo vệ cửa ngõ Thần Hải, rất nhiều trận đấu kế tiếp hắn đều không sử dụng Thần Đỉnh, nhiệm vụ của nó chính là bảo vệ Thần Hải và Thánh Thể trong đỉnh.