Sau khi liếc Ngô Trường Thanh một cái, Diệp Thành mới lặng lẽ rời đi, tới lúc này Ngô Trường Thanh cũng không hề nhìn Diệp Thành lấy một cái.
Sau khi đi ngang qua bên người Ngô Trường Thanh, Diệp Thành liếc nhìn Thương Minh Thượng Nhân và mấy người phía Viên Hồng, bọn họ như rắn chung một hang, lúc này đang đứng trước một tảng đá to chừng năm trượng bàn tán.
Mặc dù còn cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn ra được bên trong tảng đá kia có vật gì, đó chính là một viên linh châu.
Sau khi thu ánh mắt lại, Diệp Thành mới nhìn sang Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân.
Lúc này cả hai người đang cãi nhau nảy lửa chỉ vì một tảng đá trước mặt.
Tảng đá trước mặt rất to, cũng phải mười mấy trượng, chẳng theo quy tắc nào, nhìn từ xa nó như một ngọn núi nhỏ, đen xì, chốc chốc còn phát ra ánh sáng yếu ớt.
“Mẹ kiếp, ta nói có thì chắc chắn là có”, Ngô Tam Pháo hắng giọng.
“Vô vị, ta không hề phát hiện ra gì cả”, Thái Ất Chân Nhân cũng hằn học, mặt mày đỏ gay, ông ta lớn giọng gằn lên khiến nước bọt bắn tứ tung.
“Ông còn nghi ngờ mắt nhìn của ta hả?”
“Thì hai con mắt của ngươi to, to như hai cục phân ấy”. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tình Yêu Của Chúng Ta - Xuân Phong Lựu Hỏa
2. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
3. Chiều Hư
4. Gặp Em Ở Một Thế Giới Khác
=====================================
Cả hai người cứ người này một câu người kia một câu rít lên không cần thể diện khiến những người xem đá ở bên phải quay sang nhìn, từng cặp mắt nhìn đến mức thẫn thờ.
Mặc dù không muốn nhưng Diệp Thành vẫn đi tới.
“Nào, nào, ngươi cũng lại đây nhìn đi”, thấy Diệp Thành đi tới, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân lần lượt kéo Diệp Thành tới trước tảng đá khổng lồ kia.
Không cần hai người bọn họ nói, Diệp Thành đã âm thầm mở Tiên Luân Nhãn nhìn vào tảng đá.
Có điều hắn nhìn rồi bất giác nhếch miệng lên, sắc mặt trông hết sức thú vị, không biết vì sao mà hắn vô thức bịt mũi lại.
“Một đống rõ to”, Diệp Thành tặc lưỡi nhìn tảng đá mà nói.
“Sao, có bảo bối gì à?”, Ngô Tam Pháo dùng tay chọc chọc Diệp Thành.
“Có cái con khỉ”, Thái Ất Chân Nhân bực bội.
“Bên trong có một đống phân”, Diệp Thành nói rồi quay đầu đi mất.
“Đừng có đùa, lấy đâu ra phân chứ?”
“Chính là phân đấy”.
Sau khi Diệp Thành rời đi, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân lại cãi nhau nảy lửa, mặc dù bọn họ không thể nhìn thấu được tảng đá nhưng Diệp Thành có thể nhìn thấu. Trời đất chứng dám, bên trong thật sự có một đống phân vả lại còn rất rất to với màu vàng khè nữa.
Hắt xì! Hắt xì!
Sau khi đi ngang qua bên người Ngô Trường Thanh, Diệp Thành liếc nhìn Thương Minh Thượng Nhân và mấy người phía Viên Hồng, bọn họ như rắn chung một hang, lúc này đang đứng trước một tảng đá to chừng năm trượng bàn tán.
Mặc dù còn cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn ra được bên trong tảng đá kia có vật gì, đó chính là một viên linh châu.
Sau khi thu ánh mắt lại, Diệp Thành mới nhìn sang Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân.
Lúc này cả hai người đang cãi nhau nảy lửa chỉ vì một tảng đá trước mặt.
Tảng đá trước mặt rất to, cũng phải mười mấy trượng, chẳng theo quy tắc nào, nhìn từ xa nó như một ngọn núi nhỏ, đen xì, chốc chốc còn phát ra ánh sáng yếu ớt.
“Mẹ kiếp, ta nói có thì chắc chắn là có”, Ngô Tam Pháo hắng giọng.
“Vô vị, ta không hề phát hiện ra gì cả”, Thái Ất Chân Nhân cũng hằn học, mặt mày đỏ gay, ông ta lớn giọng gằn lên khiến nước bọt bắn tứ tung.
“Ông còn nghi ngờ mắt nhìn của ta hả?”
“Thì hai con mắt của ngươi to, to như hai cục phân ấy”. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tình Yêu Của Chúng Ta - Xuân Phong Lựu Hỏa
2. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
3. Chiều Hư
4. Gặp Em Ở Một Thế Giới Khác
=====================================
Cả hai người cứ người này một câu người kia một câu rít lên không cần thể diện khiến những người xem đá ở bên phải quay sang nhìn, từng cặp mắt nhìn đến mức thẫn thờ.
Mặc dù không muốn nhưng Diệp Thành vẫn đi tới.
“Nào, nào, ngươi cũng lại đây nhìn đi”, thấy Diệp Thành đi tới, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân lần lượt kéo Diệp Thành tới trước tảng đá khổng lồ kia.
Không cần hai người bọn họ nói, Diệp Thành đã âm thầm mở Tiên Luân Nhãn nhìn vào tảng đá.
Có điều hắn nhìn rồi bất giác nhếch miệng lên, sắc mặt trông hết sức thú vị, không biết vì sao mà hắn vô thức bịt mũi lại.
“Một đống rõ to”, Diệp Thành tặc lưỡi nhìn tảng đá mà nói.
“Sao, có bảo bối gì à?”, Ngô Tam Pháo dùng tay chọc chọc Diệp Thành.
“Có cái con khỉ”, Thái Ất Chân Nhân bực bội.
“Bên trong có một đống phân”, Diệp Thành nói rồi quay đầu đi mất.
“Đừng có đùa, lấy đâu ra phân chứ?”
“Chính là phân đấy”.
Sau khi Diệp Thành rời đi, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân lại cãi nhau nảy lửa, mặc dù bọn họ không thể nhìn thấu được tảng đá nhưng Diệp Thành có thể nhìn thấu. Trời đất chứng dám, bên trong thật sự có một đống phân vả lại còn rất rất to với màu vàng khè nữa.
Hắt xì! Hắt xì!