Nói rồi, Diệp Thành đã xông ra khỏi Truyền Tống Trận.
Có điều, Truyền Tống Trận đã vận chuyển, hắn còn chưa di chuyển đã bị kéo vào trong thông đạo không gian.
Mở cho ta!
Diệp Thành giơ tay lên, trảm lìa thông đạo truyền tống, thoáng chốc biến mất.
Thế nhưng, mặc dù hắn bước ra khỏi thông đạo không gian nhưng trước mắt lại không phải là cổ thành mà là một rặng núi.
Thấy vậy, hắn cũng chẳng tỏ ra bất ngờ.
Cho dù bước ra từ trong thông đạo không gian nhưng không gian cũng vì vậy mà bị lệch vị trí, mặc dù trước sau chỉ trong chốc lát nhưng sự sai lệch này lại vô cùng lớn, khoảng cách chênh lệch đến cả vài triệu dặm.
Sự thực cũng đúng là vậy, với khả năng quan sát của Diệp Thành cũng không nhìn thấy được cổ thành.
Diệp Thành bất lực chỉ đành lấy địa đồ ra, muốn dựa vào địa hình này và xác nhận nơi này là đâu thì chỉ có thể xác nhận vị trí chính xác mới tìm được phương hướng quay về, không thể xác định sai phương hướng được.
Thế nhưng hắn tìm cả mười mấy tấm địa đồ cũng không nhận ra mình ở rặng núi nào, hoặc có thể nói Đông Hoang quá rộng lớn, rặng núi này lại quá nhỏ, căn bản không tìm thấy trên địa đồ.
“Đáng chết”, Diệp Thành mắng chửi, hắn hối hận vì đã đi quá vội vàng.
“Diệp... Diệp Thành?”, khi Diệp Thành đang tỏ ra đau đớn thì bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh vang lên tiếng thét kinh ngạc, phía Yêu Vương thẫn thờ nhìn Diệp Thành, không dám tin mọi thứ mà mình nhìn thấy.
“Quy vị rồi?”, Diệp Thành lập tức thả ba người, tiếp đó, hắn tìm thấy vị trí trên địa đồ.
“Thế...thế gian này còn có luân hồi sao?”, cả ba người ra ngoài, vẻ mặt vẫn rất kinh ngạc, người hai trăm tuổi đột nhiên lại có thêm một đoạn kí ức kiếp trước khiến người ta nhất thời khó có thể chấp nhận, nếu trách thì chỉ trách việc này quá huyền bí, huyền bí đến mức khiến người ta không phân biệt rõ được đâu là thực, đâu là ảo.
Cảnh tượng này giống như một giấc mơ, một phút trước khi tỉnh mộng, bọn họ vẫn đang ở Bắc Chấn Thương Nguyên liều mình chiến đấu với chư quân Thiên Ma, liều mình cho tới chết để mở ra con đường máu cuối cung cho Đại Sở.
Nào ai ngờ sau khi tỉnh mộng đã luân hồi kiếp trước và kiếp này, thế gian này đã trải qua hai trăm năm, kí ức mơ hồ và rõ ràng, cho dù là vị vương cái thế cũng không khỏi hoang mang.
“Thật bất ngờ, thật bất ngờ”, cả ba người tặc lưỡi, sắc mặt ai kì quái nhìn hai người còn lại, mối quan hệ của bọn họ trong kiếp trước hết sức phức tạp, là chiến hữu đối địch, nhưng không lâu trước đó bọn họ lại là thành viên một đội cá cược trong sòng bạc.
“Chuyện chuyển kiếp về rồi dần dần tiêu hoá sau, nào, mọi người lại đây nhìn xem nơi này là nơi nào”, Diệp Thành kéo ba người ra, “các vị là người nơi này, có lẽ nhận ra rặng núi này”.
Cả ba người chợt tỉnh táo lại, thấy Diệp Thành gấp gáp như vậy, bọn họ lại không hiểu nguyên do nên cứ thế bay vào hư thiên, bọn họ nhìn rặng núi này sau đó, Quỷ Vương và Huyết Vương lần lượt lấy bản đồ ra.
“Không cần nhìn nữa, chính là Diệm Quân Sơn”, Yêu Vương đảo mắt một vòng rồi quay người bay xuống khỏi hư thiên.
“Ta nói mà, sao trông lại quen vậy chứ?”, Quỷ Vương và Huyết Vương cũng lần lượt bước xuống khỏi hư thiên.
“Nơi này cách cổ thành mà chúng ta rời đi còn bao xa?”, Diệp Thành vội hỏi.
“Ít nhất là một triệu dặm”.
“Đi thôi”, Diệp Thành sải bước vào hư thiên.
“Phía này”, Yêu Vương nói một câu khiến Diệp Thành ngỡ ngàng sau đó lại vội chuyển hướng.
Huyết Vương và Quỷ Vương cũng không nhàn rỗi, bọn họ lập tức tiến lên, cả bốn người giống như thần mang rẽ qua bầu trời.
Điều đáng nói là ánh mắt của ba người nhìn Diệp Thành còn thêm ý tứ, Diệp Thành có thể tìm thấy Huyền Hoang Đại Lục từ Đại Sở xa xôi chứng tỏ trong trận chiến đấu với Thiên Ma hai trăm năm trước, Đại Sở đã chiến thắng.
Có điều, bọn họ có lẽ không biết sau khi bọn họ qua đời còn xảy ra rất nhiều chuyện như việc Đại Đế Thiên Ma oanh tạc Đại Sở, giống như Nam Sở Thành bí phá, giống như tu sĩ Đại Sở vì bảo vệ Diệp Thành mà liều chết hi sinh oanh liệt, hay như Diệp Thành đã trảm cả Đại Đế.
Nếu như để bọn họ biết chuyện sau này thì không biết liệu có kinh ngạc hay không, đó là hành động nghịch thiên.
Diệp Thành không hề chú ý tới ánh mắt của ba người, tâm tư của hắn đang đặt ở Hồng Trần.
Hắn khó có thể tin nổi, và cũng không dám tin người đến từ tương lại lại có thể luân hồi ở Đại Sở.
Rõ ràng chuyện này vi phạm quy tắc một cách nghiêm trọng, thời không vỗn dĩ hỗn loạn, hiện giờ lại bị luân hồi làm đảo loạn, niên luân của lịch sử lại lần nữa bị đảo lộn, việc của tương lai cũng vì thế mà hoá ẩn số.