Tinh không lấp lánh, rộng lớn bao la.
Diệp Thành mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ Quỷ Minh, dùng Chu Thiên Diễn Hoá che đi khí tức trên người.
Một trăm nghìn dặm!
Cất tinh không đồ sao đi, Diệp Thành bay về một hướng, mục tiêu chính là ngôi sao cách Thiên Nữ Tinh gần nhất.
Trên bầu trời sao, hắn bay đi với tốc độ cực nhanh như một tia thần mang cái thế, tu sĩ đi qua đều sửng sốt, nhiều tu sĩ chuyên đi chặn đường, cướp giật nhìn thấy tốc độ này của hắn lập tức từ bỏ ý định đuổi theo, bởi vì tên này chạy thực sự quá nhanh.
Ba canh giờ sau, Diệp Thành đáp xuống một cổ tinh.
Điều khiến hắn tiếc nuối là cổ tinh này không có người chuyển kiếp của Đại Sở.
Trước và sau chưa đầy ba phút, Diệp Thành lại bay ra khỏi cổ tinh, tiếp tục đi thẳng đến mục tiêu tiếp theo như một tia thần mang, ở trong tinh không bao la, bóng dáng của hắn có phần cô đơn, tiêu điều.
…
Sâm La Tinh, Quỷ Hoàng Tông.
Trước một động phủ, người đi qua đi lại không ngớt, khí tức của ai nấy đều cường đại, tất cả đều là Chuẩn Thánh, dường như bọn họ đều đang đợi ai đó.
Chẳng mấy chốc, cửa động phủ mở ra, còn chưa thấy người đã thấy hư ảnh của hồng hoang dã thú bay vọt ra, đó là Cùng Kỳ với thân hình to lớn, tiếng gầm thét như sấm khiến hư thiên ầm ầm nổ vang.
Thành công!
Lột xác rồi!
Huyết mạch của tổ tiên quả nhiên bá đạo!
Trong mắt các Chuẩn Thánh của Quỷ Hoàng Tông bên ngoài động phủ đều hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Trong âm thanh kinh ngạc, mặt đất rung lên, chậm rãi mà nhịp nhàng, lắng nghe kỹ thì thấy là tiếng chân đi lại, có lẽ là thân thể nặng như núi nên mỗi lần chân chạm đất đều khiến mặt đất rung chuyển.
Thần tử Quỷ Hoàng đã xuất quan, hắn ta bước ra mang theo huyết hải thô bạo, thân thể cường tráng, khí huyết dâng trào, toàn thân có sấm sét bá đạo bao quanh, đến chiếc sừng trên đỉnh đầu cũng loé lên ánh sáng âm u, đôi mắt đó kinh khủng đáng sợ tựa như ác ma khiến Chuẩn Thánh cũng không dám nhìn thẳng.
Chào mừng thần tử xuất quan!
Nhóm Chuẩn Thánh quỳ một chân xuống, vẻ mặt cung kính.
Diệp Thành!
Thần tử Quỷ Hoàng nham hiểm đáng sợ, đôi mắt hắn ta nhìn về phía Tây, dường như có thể nhìn thấy Thiên Nữ Tinh qua tinh không hư ảo.
…
Diệp Thành đáp xuống một ngôi sao.
Với thần thức lan ra ba tram dặm, hắn phát hiện đây là một ngôi sao chỉ có người phàm, hầu như không thấy linh khí, cũng không thấy khí tức của tu sĩ.
Đây là ngôi sao thứ hai mươi ba hắn tìm tới, cũng là ngôi sao cuối cùng hắn tìm kiếm trong kế hoạch lần này, dù ngôi sao này có người chuyển kiếp hay không thì hắn cũng phải lập tức về Thiên Nữ Tinh, nếu muộn thì sẽ không kịp đến trận chiến đấu võ tranh vị trí cung chủ của Lăng Tiêu Cung.
Có người chuyển kiếp!
Diệp Thành nhẩm tính một hồi, trong mắt sáng lên thần quang chói mắt.
Không suy nghĩ nhiều, hắn bước lên bầu trời sao, bay thẳng về một hướng, lướt qua từng thị trấn của người phàm.
Một lúc lâu sau, hắn mới dừng lại trước những ngọn núi trập trùng liên miên.
Cửu Long Củng Thiên!
Diệp Thành nhìn dãy núi, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, hắn không ngờ trong cổ tinh của người phàm còn có thế lực bá đạo thế này, nếu bố trí pháp trận ở đây thì uy lực chắc chắn sẽ cực mạnh.
Diệp Thành trầm trồ và bước lên đỉnh núi cao nhất trong dãy núi.
Từ xa, hắn nhìn thấy trên đỉnh núi có một bụi cỏ thần màu tím, xung quanh toả ra tiên quang chói lọi, nhìn kỹ còn mơ hồ thấy được chín đạo long khí bao quanh, cực kỳ bất phàm.
Long Thảo!
Diệp Thành lẩm bẩm, không ngờ người chuyển kiếp của Đại Sở lại là một bụi tiên thảo.
Diệp Thành không bước lên, vì Long Thảo đang dung hợp long khí, lúc này hắn không thể hấp tấp làm phiền.
Hơn nữa nữa Diệp Thành còn nhìn ra được rất nhiều manh mối.
Vị trí Long Thảo sinh trưởng là nơi có vị trí hoàn hảo nhất Cửu Long Củng Thiên, nó đang âm thầm hấp thu tinh khí của nơi này, chín đạo long khí là minh chứng tốt nhất, đó chính là tinh tuý của Cửu Long Củng Thiên.
May mắn!
Diệp Thành mỉm cười, đứng ở đó chờ, hắn cũng đã nhìn ra được bụi Long Thảo này là ai chuyển kiếp.
Đó là Tử Viêm, đứng thứ bảy mươi chín trên bảng Phong Vân thế hệ Thanh Tự của Đại Sở.
Năm xưa trong Thiền Uyên Hội Minh, vì nhà Hạo Thiên xuất chiến nên Sở Huyên đã đưa cậu nhóc đến Hạo Thiên thế gia, đến giờ hắn vẫn còn nhớ dáng vẻ Tử Viêm trèo lên cây lén trộm linh quả, đó là một thiếu niên chất phác, giản dị.
Hế?
Nhìn một hồi Diệp Thành chợt nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về bầu trời xa xăm.
Ở đó có một tia thần quang lướt qua bầu trời, đó là một ông lão mặc áo choàng đen với khí tức Chuẩn Thánh.
Diệp Thành cau mày, bởi mục đích ông ta tới đây rất rõ ràng, đó là Long Thảo, hơn nữa xem ra ông ta đã biết trước nơi này có Long Thảo, cũng tính ra được Long Thảo đang dung hợp long khí nên mới đến đây chờ, đến khi Long Thảo trưởng thành thì mang đi.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Diệp Thành lập tức trốn vào không gian hư vô, trốn trên đỉnh núi, ẩn nấp gần Long Thảo.
Chẳng mấy chốc, ông lão áo choàng đen đã đến.
Đúng như Diệp Thành nghĩ, mục tiêu của ông ta là Long Thảo, vừa đáp xuống ông ta đã nhìn chằm chằm đỉnh núi.
Sắp rồi! Sắp rồi!
Ông lão ão choàng đen hít sâu một hơi, dường như đã không kìm được nỗi kích động muốn mang Long Thảo đi.
Grừ! Grừ! Grừ!
Trên đỉnh núi có tiếng rồng gầm vang lên, đó là tiếng từ chín đạo long khí, lúc này chúng đang từ từ hoà vào Long Thảo.
Màn đêm buông xuống, Long Thảo tắm mình dưới ánh trăng và ánh sao, rực rỡ chói mắt, có dị tượng của rồng bao quanh, tiếng rồng gầm càng thêm uy lực, chín đạo long khí đã hoàn toàn dung hợp vào trong Long Thảo.
Xong rồi!
Mắt ông lão áo choàng đen sáng lên, ông ta lập tức vươn tay muốn hái Long Thảo.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay khác đột ngột xuất hiện, lấy Long Thảo đi trước ông ta một bước.
Mẹ kiếp!
Với khả năng đoán định của Chuẩn Thánh mà lúc này ông ta cũng phải thốt tiếng chửi thề, chờ đợi lâu như vậy mà không biết bên cạnh Long Thảo có một người đang ẩn nấp, điều nực cười nhất là Long Thảo còn bị chính người đó mang đi.
Khốn nạn!
Ông lão áo choàng đen đùng đùng nổi giận, uy áp Chuẩn Thánh lập tức xuất hiện, ông ta tung một chưởng về phía hư thiên đó.
Diệp Thành lập tức bị đẩy ra, suýt thì bị đánh tàn phế.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành thầm chửi, sự cường đại của ông lão áo choàng đen vượt xa dự liệu của hắn, sức chiến đấu của ông ta có thể so với Pháp Thông, không phải Chuẩn Thánh bình thường, khả năng đã gần tới lúc thiên nhân ngũ suy.
Một cảnh giới Thiên, muốn chết!
Ông lão áo choàng đen bước tới, một chưởng lăng thiên giáng xuống.
Diệp Thành không dám tay không chống lại, lập tức trốn chạy, hắn vừa đi, một chưởng của ông ta đã đập nát ngọn núi đó.
Đứng lại!
Ông lão áo choàng đen bước ra mấy nghìn trượng, điện mang bắn ra từ giữa chân mày, phóng thẳng tới nguyên thần của Diệp Thành.
Thái Hư Động!
Diệp Thành đột ngột quay người, thi triển bí thuật Thái Hư, vòng xoáy Thái Hư xuất hiện nuốt chửng điện mang đó, còn Thái Hư Động cũng theo đó mà vỡ tung, hắn gặp phản phệ, phun ra một ngụm máu.
Thần thông tuyệt lắm!
Đôi mắt ông lão áo choàng đen loé lên tinh quang, thèm muốn bí thuật Thái Hư Động của Diệp Thành.
Thúc Địa Thành Thốn!
Diệp Thành khẽ hô trong lòng, chạy trốn khỏi hư thiên.
Phải nói là tốc độ chạy trốn của hắn không phải dạng vừa, ông ta nhìn mà sửng sốt, đây là tốc độ mà cảnh giới Thiên nên có sao?
Chết tiệt!
Trong lúc thất thần đã để Diệp Thành chạy đi xa, ông lão áo choàng đen đuổi theo, khoá chặt mục tiêu là Diệp Thành, tốc độ của ngươi nhanh nhưng ta là Chuẩn Thánh, không có lý gì lại không đuổi kịp.
Bùm! Rầm! Đoàng!
Màn đêm tĩnh lặng vì ông lão áo đen và Diệp Thành rượt đuổi mà trở nên nhốn nháo, cả cổ tinh đều hỗn loạn.
Ông được lắm!
Trong mây mù cuồn cuộn, Diệp Thành chạy nhanh ra ngoài, bị đánh không ngóc đầu lên được, hắn không có tâm tư chiến đấu, thi triển Thúc Địa Thành Thốn trốn khỏi cổ tinh này.
Đi đâu!
Ông lão áo đen lập tức đuổi theo.
Hai người như hai tia thần mang, lần lượt xẹt qua bầu trời sao.