“Diệp Thành tiểu hữu, lão tổ có lời mời”, đang đi thì một trưởng lão nhà họ Mạc đi tới.
“Phiền trưởng lão dẫn đường”, Diệp Thành đi theo trưởng lão kia.
“Ta cũng đi”, Hùng Nhị lắc lắc thân hình béo núc ních đi theo.
“Bên đó có bắp cải”, Diệp Thành đạp Hùng Nhị bay đi sau đó cùng trưởng lão kia bay vào hư thiên giống như một đạo thần quang bay về phía tiên sơn sâu thẳm của nhà họ Mạc, dừng chân ở một khu rừng trúc.
Bên trong rừng trúc, lão tổ nhà họ Mạc đang nhàn nhã pha trà chờ đợi, thấy Diệp Thành đi vào ông ta liền bảo Diệp Thành ngồi xuống.
“Không biết tiền bối gọi vãn bối tới là vì việc gì?”, Diệp Thành mỉm cười.
“Mấy ngày nay ta đã xem toàn bộ cổ quyển của nhà họ Mạc nhưng không hề thấy thông tin gì về Côn Luân Hư mà vãn bối nói”, lão tổ nhà họ Mạc nói rồi không quên rót cho Diệp Thành một chén trà đầy.
“Là vì Côn Luân Hư quá thần bí”, Diệp Thành chép miệng.
“Có điều ta tìm thấy được một thứ rất thú vị”, lão tổ nhà họ Mạc mỉm cười ôn hoà đưa cho Diệp Thành bức tranh cuộn.
“Ồ?”, Diệp Thành mỉm cười nhận lấy bức tranh, hắn còn chưa mở ra đã nhận thấy được mùi cổ xưa từ phả ra từ bức tranh, xem ra nó cũng phải tồn tại cả vài nghìn năm rồi, thậm chí lâu hơn.
Nghĩ rồi Diệp Thành từ từ mở cuộn tranh ra, đôi mắt hắn dần dần nheo lại.
Bên trong cuộn tranh khắc hoạ một người, nói chính xác là một thanh niên mặc y phục trắng, tóc bạc, ngũ quan sáng sủa, đôi mắt như giếng sâu không gợn sóng, người vẽ nên bức tranh này chắc chắn phải dụng tâm lắm nên từng đường nét mới sinh động có hồn, trông không khác gì một người sống vậy.
Đôi mắt Diệp Thành càng nheo lại hơn vì người trong tranh này trông giống y hệt hắn.
Quan trọng nhất không phải là điểm này mà trên ngón tay của người trong tranh còn đeo một cái nhẫn lấp lánh ánh sáng, cũng mang theo đạo uẩn, Diệp Thành chắc chắn đó chính là Huyền Thương Ngọc Giới của Viêm Hoàng Thánh Chủ.
Là Hồng Trần sao?
Diệp Thành lẩm bẩm, hắn bất giác cau mày.
Thánh vật của Viêm Hoàng chỉ có Viêm Hoàng Thánh Chủ mới có tư cách mang theo, người trong tranh trông giống hệt hắn nhưng lại có tư cách đeo Huyền Thương Ngọc Giới, hắn có thể tưởng tượng được chỉ có Hồng Trần.
Thấy Diệp Thành như vậy, lão tổ nhà họ Mạc mỉm cười ôn hoà: “Bức tranh này chính là do tam thúc của lão hủ đem về năm xưa, nó cũng đã tồn tại ít nhất năm nghìn năm rồi, xem ra trông có phần giống với tiểu hữu, hoặc có thể nói vốn dĩ trông đã giống nhau nên ta mới mời tiểu hữu tới xem”.
“Tiền bối có biết bức tranh cuộn này từ đâu mà có không?”, Diệp Thành vội hỏi.
“Ta không biết”, lão tổ nhà họ mạc nói rồi không quên nhìn Huyền Thương Ngọc Giới trên tay Diệp Thành, ông ta có lý do tin rằng người đeo nhẫn trên bức tranh kia có liên quan rất lớn tới Diệp Thành.
“Tiền bối, vãn bối có thể mượn bức tranh này về nghiên cứu không?”
“Ta tặng vãn bối là được mà”, lão tổ nhà họ Mạc mỉm cười ôn hoà.
“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành chắp tay hành lễ, hắn cuộn bức tranh lại rồi quay người đi ra khỏi rừng trúc.
Nhìn bóng Diệp Thành rời đi, lão tổ nhà họ Mạc khẽ vuốt râu, trong đôi mắt loé lên ánh nhìn đầy ý tứ, mặc dù chỉ là bức tranh đơn giản nhưng bên trong nhất định có bí mật kinh người.
Phía này, Diệp Thành đã đi ra khỏi rừng trúc và vẫn còn cau mày.
Bức tranh này quá dị thường, tồn tại cả năm nghìn năm, hắn chắc chắn không phải là hắn mà là Hồng Trần.
Chuyện này khiến hắn cảm thấy khó hiểu và mâu thuẫn, Hồng Trần tiếp nhận Viêm Hoàng Thánh Chủ, là sự tồn tại của năm nghìn năm trước, cách hiện tại cũng phải bốn nghìn năm, vả lại còn lưu truyền tới Chư Thiên Vạn Vực.
Diệp Thành khó hiểu, hoặc có thể nói những gì liên quan đến Hồng Trần hắn đều thấy khó hiểu.
Giống như Đại Sở của năm xưa, cho tới khi Hồng Trần qua đời hắn cũng không làm rõ được thân phận của ông ta, sau này nhờ Đông Hoàng Thái Tâm nói thì hắn mới biết Hồng Trần ngay từ đầu đã là một sự mâu thuẫn.
Đúng là khó hiểu!
Diệp Thành lẩm bẩm, hắn bay về đỉnh núi của Hoa Vân, bước vào động phủ và tạo kết giới.
Diệp Thành ngồi khoanh chân, hắn đặt bức tranh trên hai chân mình sau đó mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nhìn bức tranh kia.
Bức tranh không có gì đặc biệt ngoài sự tồn tại khá lâu, hắn cũng không tìm thấy bất cứ điểm nào khác thường.
Diệp Thành bất lực hít sâu, hắn đành sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá.
Lúc này bức tranh lay động, bên trên xuất hiện thêm một lớp tiên quang như ẩn như hiện, trong không gian có thêm sức mạnh thần bí như muốn che đi huyền cơ trên bức tranh.
Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành loé sáng mở ra một lớp tiên quang như nhìn thấy một bóng hình như mộng như ảo.
Đông... Đông Hoàng Thái Tâm!