Diệp Thành khẽ mỉm cười, xoay người đứng dậy, vươn vai duỗi người thoải mái, sức mạnh dồi dào trong cơ thể cho hắn cảm giác tự tin, đó chính là ganh đua cao thấp với cấp bậc Thánh Vương.
Sau một hồi vươn vai, hắn nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh mà sửng sốt, Hỗn Độn Thần Đỉnh đã tiến cấp.
Một trăm năm, hấp thu không biết bao nhiêu pháp khí bất phàm, thần đỉnh bản mệnh của hắn cuối cùng cũng được xếp vào hàng ngũ Thánh binh, lại thêm sát khí sau khi chiến đấu với Đại Đế, uy lực của nó lại càng bá đạo phi thường.
“Tốt lắm!”
Diệp Thành lại mỉm cười, nhìn vào trong đỉnh, bên trong là một khoảng hỗn độn, trong hỗn độn tự hình thành một thế giới khác rất thần bí, nó có linh trí, cực kỳ phi thường, cũng đang tự diễn hoá đạo tắc.
Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn định thần lại nhưng không thấy cương thi cổ mộ bị phong ấn trong Hỗn Độn Thần Đỉnh lúc trước đâu.
Hắn cũng không ngạc nhiên vì điều này, Hỗn Độn Thần Đỉnh bị thiệt hại nặng nề trong trận chiến với Thái Hư Long Đế, ảnh hưởng đến cương thi cổ mộ trong thần đỉnh, hẳn là đã biến thành tro bay trong trận chiến khốc liệt ấy rồi.
“Trở về với cát bụi!”
Diệp Thành thở dài một tiếng, phất tay rắc tro tàn của cương thi cổ mộ vào hố đen, đây cũng coi như là chốn trở về của ông ta.
Làm xong hết mọi chuyện hắn mới lấy một chiếc lư đồng ra, thả Thượng Quan Ngọc Nhi đang bị phong ấn bên trong ra.
Thượng Quan Ngọc Nhi ra khỏi lư đồng nhưng lại vô thức lùi về một bước, sợ hãi nhìn Diệp Thành.
Ở trong lư đồng, cô đã tận mắt nhìn thấy Diệp Thành liên tiếp giết hai Thánh Nhân, tận mắt nhìn thấy thanh niên trước mặt này độ thiên kiếp như thế nào, hơn nữa còn tận mắt trông thấy hắn tiêu diệt hai sự tồn tại đáng sợ.
Từ đầu đến cuối, cô là người duy nhất biết rõ mọi chuyện.
Cô chấn động, chấn động trước sự cường đại của Diệp Thành.
Cô khiếp sợ, khiếp sợ vì không ngờ trên đời này lại có người cường đại đến thế.
Có lẽ sự chấn động và khiếp sợ tràn ngập trong suy nghĩ khiến cô quên mất xung quanh mình bốn bề là bóng tối vô tận.
Phải mất hai ba giây cô mới có phản ứng, hai tay run rẩy cầm sát kiếm chỉ vào Diệp Thành, nhìn hố đen xung quanh rồi lại nhìn hắn: “Đây… Đây là nơi nào?”
“Hố đen không gian”, Diệp Thành uống một ngụm rượu, thản nhiên trả lời.
“Hố… Hố đen không gian”, sắc mặt Thượng Quan Ngọc Nhi lại càng thêm tái nhợt, cô đã từng nghe tới hung danh hố đen, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy, quả nhiên như trong lời đồn, ở trong này đúng là rất âm u, đáng sợ.
“Đừng sợ, có ta đây rồi”, Diệp Thành cười toe toét, hai mắt lại bắt đầu nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi từ trên xuống dưới.
“Ngươi… Ngươi làm gì đấy?”, Thượng Quan Ngọc Nhi vô thức lui về phía sau một bước, bàn tay cầm kiếm run lên một chút, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, chủ yếu là vì nụ cười của Diệp Thành rất không bình thường.
“Ta không làm gì cả”, Diệp Thành lắc đầu, còn không quên vuốt tóc tự cho là mình đẹp trai: “Hố đen là một nơi rất tuyệt, không có ai làm phiền, đại gia ta có thể chơi đùa thoả thích, muốn làm gì thì làm”.
“Ngươi…”, Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn lùi lại, những giọt nước mắt tủi nhục chảy dài trên gò má xinh đẹp của cô.
“Chơi lớn rồi”, thấy Thượng Quan Ngọc Nhi khóc, Diệp Thành không khỏi ho khan một tiếng, hắn vội vàng tiến lên, vốn chỉ định trêu cô thôi, ai ngờ cô đã tu đạo hai trăm năm rồi mà vẫn sợ phát khóc.
“Ngươi đừng lại đây”, Thượng Quan Ngọc Nhi hét lên, đứng lại, đặt kiếm lên cổ.
“Đừng đùa nữa”, Diệp Thành vẫn đi đến, thoáng chốc đã tới nơi, giơ tay lấy đi sát kiếm của Thượng Quan Ngọc Nhi, mãi mới tìm được, nếu cô tự sát trước mặt hắn thì đúng là nực cười.
Để ngăn Thượng Quan Ngọc Nhi lại làm chuyện ngốc nghếch, hắn rất tự giác thêm phong ấn trên người cô.
Lần này, trên má Thượng Quan Ngọc Nhi càng nhiều nước mắt hơn, cô thầm nói cuộc đời thật ngang trái, không bị luyện thành đan dược mà lại bị một tay ăn chơi cướp đi sự trong trắng, hơn nữa đến cơ hội tự nổ cô cũng chẳng có.
Diệp Thành cười khan, lau nước mắt cho cô, tế ra tiên quang đánh thức ký ức.
Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn đang tuyệt vọng chợt thấy tiên quang bay vào đầu mày, muốn lên tiếng nhưng thần hải đột nhiên rung lên, cơn đau dữ dội khiến cho tầm nhìn của cô mờ đi ngay lập tức.
“Ưm!”
Tiếng kêu rên vang lên cực kỳ rõ ràng trong hố đen không gian tĩnh mịch, cô đau đớn mất đi ý thức.
Diệp Thành giải trừ phong cấm cho cô, tuy không đành lòng nhưng cũng không giúp, đây là giai đoạn người chuyển kiếp phải trải qua để mở ra ký ức, cũng may thời gian này không dài lắm, không phải chịu đau đớn quá lâu.
Cơ thể mỏng manh của Thượng Quan Ngọc Nhi run lên kịch liệt, tiếng rên rỉ vang lên không ngớt, đau đến đến mức ký ức cũng trở nên hỗn loạn.
Sau khi tiên quang không ngừng tiến vào, một đoạn ký ức bị phủ bụi dần được mở ra: Năm đó cô và hắn gặp nhau trong lư luyện đan, bị nhìn thấy hết cơ thể; Năm đó hắn bị ghim chết trên Vọng Thiên Nhai, cô đau đớn thấu tận tim gan; Năm đó cô chết trong lòng hắn, đến chết vẫn gọi tên hắn…
Cô đã nhớ lại, nhớ lại quá khứ, nhớ mình tên là Thượng Quan Ngọc Nhi, cũng nhớ người mình yêu tên là Diệp Thành.
Đột nhiên cô ngước mắt, khuôn mặt đẫm lệ, đôi mắt mất đi vẻ mờ mịt cuối cùng, cô ngơ ngác nhìn thanh niên trước mặt, hắn vẫn như trong trí nhớ của cô, cô đơn mà tang thương.
“Chào mừng trở lại!”
Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười có nước mắt.
“Diệp Thành!”
Cô khóc, nhào vào vòng tay của hắn, dùng hết sức mình ôm hắn thật chặt, gò má xinh đẹp áp vào lồng ngực ấm áp của hắn, tham lam lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ.
Chỉ có như vậy cô mới có thể chắc chắn người trước mắt là Diệp Thành thật, không phải trong mộng hư ảo.
Nước mắt thấm ướt áo hắn, cũng thấm đẫm tình yêu của cô.
Kiếp trước và kiếp này, hai trăm năm uổng phí, thật sự giống như một giấc mơ.
Trước khi tỉnh lại, cô toàn thân đẫm máu ngã vào vòng tay của hắn dưới chân tường thành Nam Sở, mơ màng nhìn khuôn mặt ấy, nói lời yêu thương cuối cùng trên đời, kể câu chuyện cuối cùng trên cõi phàm trần.
Sau khi tỉnh mộng đã qua lục đạo luân hồi, cô vẫn nằm trong vòng tay hắn, ở trong hố đen không gian tĩnh mịch cô đơn, dùng nước mắt thê lương kể về chuyện quá khứ, khắc họa những thăng trầm tang thương.
Hố đen sâu thẳm tĩnh lặng, bóng tối vô biên khắc ghi bóng hình họ, khoảnh khắc này là vĩnh hằng.