Đến tối, bữa tiệc vẫn diễn ra, nhưng phía Diệp Thành đã tập trung trong đại điện của Hằng Nhạc Tông.
Vào lúc này, trong đại điện đang treo Cửu Châu Huyền Thiên Đồ đã được thu nhỏ rất nhiều lần, mà trước tấm bản đồ là mấy trăm người đang đứng: chín đại lão tổ của Hằng Nhạc, rất nhiều Thái Thượng trưởng lão, phía Dương Đỉnh Thiên, phía Thiên Tông Lão Tổ…
“Chiến thôi!”
Ngay khi cuộc họp vừa bắt đầu, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn đã hét lớn: “Thực lực hiện giờ của chúng ta đủ để tiêu diệt bất cứ thế lực nào ở Nam Sở”.
“Chưa đủ đâu”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Vẫn câu nói đó, mục tiêu của chúng ta không chỉ là Chính Dương và Thanh Vân, mà là cả Nam Sở và Đại Sở. Nếu đại chiến thì đương nhiên chúng ta sẽ đáp lại, nhưng chiến tranh chính diện với quy mô lớn sẽ tiêu hao lực lượng quân đội của chúng ta, đây là hạ hạ sách”.
“Ý ngươi là vẫn ra tay âm thầm sau lưng chứ gì!”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đều bĩu môi.
“Đây là ưu thế của chúng ta”, Diệp Thành lên tiếng: “Bây giờ bên ngoài vẫn chưa biết chúng ta đã giành lại Hằng Nhạc, lại càng không biết quân lực của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc đã hợp nhất, ưu thế này sẽ yểm trợ cho chúng ta rất nhiều chuyện”.
“Làm thế nào? Ngươi cứ nói thẳng đi!”
“Đầu tiên, gọi tất cả đệ tử và trưởng lão bên ngoài Hằng Nhạc về, không ai được ra khỏi tông môn, cô lập toàn bộ nội gián mà những thế lực khác gài vào Hằng Nhạc, không cần giết, sau này còn có thể lợi dụng”.
“Thứ hai, phong bế toàn bộ chín phân điện lớn của Hằng Nhạc”.
“Thứ ba, nghỉ ngơi hồi phục sức khoẻ. Phân phát đan dược cho những đệ tử và trưởng lão bị Doãn Chí Bình hạ chú ấn, cùng những người tu vi mãi không tiến bộ, họ cần nâng cao tu vi trong thời gian ngắn nhất có thể”.
“Thứ ba, vẫn là chuyện xưa nay hay nói: Hợp tung liên hoành”.
Nói đến đây, Diệp Thành bắt đầu chỉ vào Cửu Châu Huyền Thiên Đồ: “Hiện nay nhà họ Tề ở Nam Cương đã bị tiêu diệt, nhà Tư Đồ ở Tây Thục và nhà họ Hùng ở Nam Cương đã liên minh. Mục tiêu tiếp theo là tiêu diệt nhà họ Vương ở Bắc Xuyên, bắt tay với nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc. Ngoài ra còn rất nhiều gia tộc có thế lực không yếu, ví dụ như Đông Phương thế gia, Bắc Thần thế gia, Tây Môn thế gia, cố gắng lôi kéo hết khả năng, liên hợp hết với những thế lực có thể liên hợp”.
“Ta quen Đông Phương thế gia, phân điện thứ chín giúp họ không chỉ một lần, ta tin sẽ không có vấn đề gì lớn”, Tiêu Phong lên tiếng.
“Bắc Thần thế gia để ta đi cho!”, Hằng Nhạc Chân Nhân nhẹ nhàng vuốt râu: “Ta có quan hệ rất thân thiết với gia tộc này, tình hình hiện tại của Nam Sở thay đổi nhanh chóng, ta tin họ sẽ biết nhìn nhận thời thế, vấn đề không lớn”.
“Tây Môn thế gia để ta giải quyết!”, Hằng Thiên Thượng Nhân thở dài: “Tuy ta rất không muốn về lại nơi đáng buồn đó, nhưng đều đã là quá khứ, ít nhất nơi đó cũng là cội nguồn của ta!”
Tiếp theo, mọi người đều tự xung phong nhận việc, Hằng Nhạc thuộc ba tông của Nam Sở, trưởng lão của tông môn đều có quan hệ thân thiết với các thế gia, lớn thì có thế gia cường đại, nhỏ thì có gia tộc hạng ba, tất cả đều có qua lại.
Có lẽ người trong đại điện đều có một sự ăn ý ngầm, mặc dù rất nhiều người có quan hệ thân thiết với nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc, nhưng lại chẳng ai đứng ra nhận, bởi vì gia tộc này để Diệp Thành đi là thích hợp nhất.
“Nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc để ta đi”, hai bên đều ngầm hiểu ý, đương nhiên Diệp Thành cũng sẽ không tỏ vẻ.
“Ngươi nghĩ có thể kéo được Đan Thành không?”, Chung Giang nhẹ nhàng vuốt râu.
Đan Thành!
Nghe thấy hai chữ này, ánh mắt mọi người đều loé lên thần quang sắc bén, ánh mắt ai cũng đổ dồn vào Diệp Thành, không có ngoại lệ.
Mặc dù họ không có mặt trong trận chiến giữa Diệp Thành và Doãn Chí Bình, nhưng họ vẫn biết rất nhiều chuyện. Vì bảo vệ Diệp Thành mà thành chủ Đan Thành là Đan Thần trước nay không tham gia vào chinh chiến Đại Sở cũng đã tham gia.
Có lẽ đây là một tín hiệu, Đan Thành muốn phá bỏ quy định lâu đời vì Diệp Thành.
“Có thể thử xem”, Thiên Tông Lão Tổ nhìn Diệp Thành, vẻ mặt mang theo ý cười: “Ngươi là Đan Thánh, Đan Thành vẫn rất coi trọng ngươi, nếu kéo được Đan Thành thì dựa vào sức kêu gọi của họ sẽ thực sự như hổ thêm cánh”.
“Đợi ta từ nhà Thượng Quan về sẽ đến Đan Thành một chuyến”, Diệp Thành khẽ gật đầu, hắn nhanh trí nhường nào, đương nhiên biết ý nghĩa tồn tại của Đan Thành.
“Ngươi nghĩ bây giờ chúng ta có nên liên lạc với một số thế lực ở Bắc Sở luôn không?”, lão tổ nhà họ Tô sờ cằm: “Như Hạo Thiên thế gia, Bắc Hải thế gia, Thất Tịch Cung, Chú Kiếm Thành, Huyền Thiên thế gia ấy… Ta nghe nói sau trận chiến đó họ cũng đều ra tay giúp đỡ”.
Lời này vừa dứt, phía Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang đều nhìn lão tổ nhà họ Tô, nháy mắt ra hiệu với ông.
Thấy mọi người như vậy, lão tổ nhà họ Tô chợt hiểu ra, hơi hối hận vì đã nhắc đến Hạo Thiên thế gia. Ở đây có ai không biết mối quan hệ giữa Diệp Thành với Hạo Thiên thế gia, gia tộc này trong lòng Diệp Thành vẫn luôn rất mâu thuẫn.
“Xem cái miệng thối của ta này”, lão tổ nhà họ Tô tự đưa tay vả miệng.
“Tiền bối không cần phải vậy”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Điều gì cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt, nhưng chuyện này sẽ tính sau, dù sao khoảng cách giữa Nam Sở và Bắc Sở cũng quá xa. Ta sẽ đến Hạo Thiên thế gia, nhưng với tiền đề là sau khi chúng ta đã kiểm soát tuyệt đối cục diện Nam Sở. Chú Kiếm Thành có thể để người ở trụ sở chính của Viêm Hoàng liên lạc trước, tiện cho chúng ta chuẩn bị tiến quân Bắc Sở sau này”.
“Cũng được”.
“Thời gian của chúng ta không nhiều, tốc độ phải nhanh”, Diệp Thành nhìn mọi người có mặt: “Ta có một dự cảm không lành, trong tương lai không xa, Đại Sở sẽ có một trận hỗn chiến lớn trước nay chưa từng có, kẻ địch mà chúng ta phải đối mặt có lẽ còn mạnh hơn chúng ta tưởng tượng, trước khi bọn họ hoàn toàn tái xuất, chúng ta phải tập hợp sức mạnh cường đại nhất trong thời gian ngắn nhất”.
Nghe những lời Diệp Thành nói, lòng mọi người đều chùng xuống.
Họ đều là tiền bối, sao lại không nghe ra ý trong lời Diệp Thành chứ?
Ngày nay, Sát Thủ Thần Triều, Quỷ Tộc và Huyết Tộc đã bắt đầu hành động, như Ma Vực, Vu Chú Tộc, U Minh Địa Phủ, Âm Minh Thánh Vực, Yêu Tộc và Phệ Hồn Tộc cũng đã rục rịch.
Những thế lực cổ xưa và hùng mạnh này không hề đơn giản, đều đã từng là kẻ thù lớn thời chín vị Hoàng đế của Đại Sở, mặc dù thực lực không còn mạnh như xưa nhưng nhìn chung cũng rất cường đại.
Có lẽ cho tới giờ mọi người mới hiểu vì sao Diệp Thành lại thận trọng như vậy, cho dù có thực lực tuyệt đối có thể áp chế đối phương nhưng hắn vẫn không dám hấp tấp phát động khai chiến chính diện, vì chiến tranh là sẽ thiệt hại, vì chiến tranh là sẽ có thay đổi đột ngột, muốn đứng vững trong thời buổi loạn lạc không chỉ cần nhiệt huyết, mà còn cần một đội quân tu sĩ có thể kiểm soát toàn cục.
Hành động thôi!
Tiêu Phong là người đầu tiên bước ra khỏi đại điện Hằng Nhạc Tông.
Những người khác như phía Hằng Nhạc Chân Nhân, Hằng Thiên Thượng Nhân cũng lần lượt bước ra khỏi đại điện, hành động theo việc được phân công trước đó.
Phía Chung Quy, Chung Ly cũng đã rời đi, nhiệm vụ của họ là dẫn quân tiêu diệt nhà họ Vương ở Bắc Xuyên bằng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, mà người phụ trách trấn thủ Hằng Nhạc vẫn là Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang và mấy vị lão tổ của Hằng Nhạc.
Hồng Trần Tuyết vừa từ thành cổ Thiên Thu về còn chưa vào đại điện đã bị Phong Tế - các chủ Tình Báo Các của Hằng Nhạc mời đi. Hồng Trần Tuyết quản lý mạng lưới tình báo của của Viêm Hoàng, Phong Tế quản lý mạng lưới tình báo tổng của Hằng Nhạc, hai người chính là đôi mắt của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc, kết hợp với nhau tạo nên uy lực không thể coi thường.
Sau khi mọi người đi hết, Diệp Thành vẫn đứng trước Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, mỗi con sông, ngọn núi đều được hắn đưa vào thần hải.
“Để ta đi cùng ngươi đi!”, Sở Linh mím môi nhìn Diệp Thành.
“Sao, nàng sợ ta trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài à?”, Diệp Thành cười khẽ, vẫn nhìn Cửu Châu Huyền Thiên Đồ.
“Ta không quan tâm ngươi có bao nhiêu nữ nhân”, Sở Linh cắn răng: “Ta chỉ sợ nhìn thấy bóng lưng rời đi của ngươi”.
Nghe vậy, Diệp Thành bất giác xoay người, quệt nhẹ chóp mũi Sở Linh: “Đồ ngốc, ta đâu có đi đánh trận, Diệp Thành của nàng không dễ chết vậy đâu”.