Bên trong địa cung hoang tàn, thần tử Minh Vương nằm trên một tế đàn.
Trông bộ dạng tên này chẳng ra làm sao, trước đó hắn bị Diệp Thành đánh không hề nhẹ, toàn thân từ đầu tới chân chỉ toàn vết thương, quan trọng nhất vẫn là chú ấn thượng cổ liên tục tiêu diệt tinh nguyên của hắn, huỷ hoại căn cơ của hắn.
Giết! Giết! Giết!
Bên trong địa cung liên tiếp vang lên tiếng gào thét điên cuồng, hắn ta đầu tóc rối bời, mặt mày tôi độc giống như ác quỷ.
Lại nhìn vào địa cung, trận dung của kẻ mạnh không hề nhỏ.
Có lẽ vì sợ có người tới đây đưa thần tử Minh Vương đi nên lão tổ Minh Vương mới phái thêm ba Chuẩn Thánh tới đây canh giữ, còn có rất nhiều trưởng lão ở cảnh giới Hoàng đỉnh phong khác bao vây kín ba vòng trong ngoài của địa cung.
Diệp Thành lẻn vào trong này, bên ngoài địa cung bao nhiêu kẻ mạnh như vậy nhưng không ai phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Bảo bối cũng không ít nhỉ!
Diệp Thành liếc nhìn thần tử Minh Vương rũ rượi trên tế đàn, ánh mắt dừng lại trên túi càn khôn của ba tu sĩ Chuẩn Thánh như có thể nhìn thấy rất nhiều pháp khí bất phàm bên trong túi đựng đồ này.
Đây là mục đích mà hắn sát phạt quay lại đây, vì hắn cần tìm nguyên liệu dưỡng cho Hỗn Độn Thần Đỉnh, hắn cần thêm nhiều Chuẩn Thánh Binh và Thánh Nhân Binh hơn nữa.
Phụt!
Khi Diệp Thành đang xoa cằm thì thần tử Minh Vương điên cuồng gạo thét lại lần nữa phun ra máu.
Thần Tử phẫn nộ!
Ba tu sĩ Chuẩn Thánh lần lượt tiến lên, kẻ nào cũng tế ra pháp lực của riêng mình để sưởi ấm cơ thể của thần tử.
Đi, đi bắt nữ nhân cho ta!
Thần tử Minh Vương mặt mày phẫn nộ, đôi mắt hung tàn mang theo vẻ khát máu và bạo ngược.
Nghe vậy, Diệp Thành lập tức bay qua đó, hắn không nói thêm lời nào, ngắm chuẩn vào đũng quần của thần tử Minh Vương mà đạp.
Hự! Đau!
Thần tử Minh Vương giây phút trước còn đang gào thét thì giây phút này đũng quần đã bê bết máu, cậu nhỏ hùng tráng bị một đạp của Diệp Thành dúi cho còn một đống, tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp địa cung.
Kẻ nào!
Ba tu sĩ Chuẩn Thánh hô tô, pháp khí mạnh mẽ lơ lửng trên đỉnh đầu bao vây lấy tế đàn.
Lư đồng này không tồi!
Diệp Thành giơ tay lên tóm lấy một cái lư đồng của một tu sĩ Chuẩn Thánh, đó là chuẩn thánh binh, vả lại còn là một chuẩn thánh binh không hề tầm thường, chính là loại được đúc từ thần liệu đặc biệt.
Binh khí bản mệnh bị cướp còn tu sĩ Chuẩn Thánh kia chưa kịp phản ứng lại.
Linh gương này không tồi!
Sát kiếm này cũng là của ta!
Diệp Thành tỏ ra rất thành thục, hắn liên tiếp ra tay tóm lấy binh khí bản mệnh Chuẩn Thánh của hai kẻ còn lại.
Hướng đông nam!
Một Chuẩn Thánh gằn lên phẫn nộ như tìm được vị trí mà Diệp Thành ẩn náu ngay giây phút hắn ra tay.
Trong chốc lát, kẻ mạnh của Minh Vương Tông bên trong địa cung có được mục tiêu lần lượt ra tay, kẻ nào kẻ nấy sử dụng thần thông, hàng ngàn tiên quang bắn vọt ra bao trùm không gian hư vô của Diệp Thành.
Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn sử dụng Thúc Địa Thành Thốn né qua đòn công kích rợp trời kia.
Tiếp đó, hắn tỏ ra không hề kiêng dè gì, di chuyển như lưu quang len lỏi trong địa cung, mỗi một nơi hắn đi qua đều có được thu hoạch, túi đựng đồ của ba tu sĩ Chuẩn Thánh và rất nhiều tu sĩ cảnh giới Hoàng đều bị hắn cướp sạch.
Khốn khiếp!
Bên trong địa cung chỉ vang vọng tiếng mắng chửi, điều khiến người ta tức tối hơn cả đó là cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa hề thấy mặt kẻ trộm túi đựng đồ và binh khí bản mệnh của mình, dường như mọi thứ đều biến mất không chút lí do vậy.
Bao vây địa cung!
Bên ngoài địa cung vang lên tiếng quát tháo phẫn nộ, lão tổ Minh Vương dẫn theo sáu Chuẩn Thánh sát phạt tới sau đó còn có thêm rất nhiều trưởng lão đi theo bao vây chật kín địa cung không còn lối thoát.
Thấy vậy, Diệp Thành lẻn ngay ra khỏi địa cung.
Đi đâu!
Lão tổ Minh Vương hắng giọng lạnh lùng, tung ra một chưởng trấn áp hư thiên.
Diệp Thành bật cười lạnh lùng, chín đạo bát hoang chưởng hợp lại thành một, một quyền đâm xuyên vào thương không.
Quyền chưởng giao nhau, thiên địa rung chuyển, hướng Minh Vương Tông có vài tiên sơn mới xây lập tức sụp đổ, bóng người rợp trời cũng gặp tai ương liên tiếp ngã dụi khỏi hư konog.
Có lẽ đã đánh giá thấp khả năng chiến đấu của Diệp Thành rồi, lão tổ Minh Vương không vận hết sức nên bị trấn áp lùi về sau.
Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn đánh lùi lão tổ Minh Vương thì lại lên tiếp len lỏi qua đám người như một đạo lưu quang, đặc biệt là khi thấy sáu tu sĩ Chuẩn Thánh, thánh chủ Minh Vương và thầy tế của Minh Vương Tông cùng các đại trưởng lão.
Thế rồi trong tay Diệp Thành có thêm rất nhiều túi càn khôn.
Khốn kiếp!
Lão tổ Minh Vương phẫn nộ, uy lực của Thánh Nhân hiển hện, hồi phục lại khả năng chiến đấu đỉnh phong, một đạo đại ấn giáng từ trên trời xuống, chín tu sĩ Chuẩn Thánh phẫn nộ lần lượt tế ra thần thông mạnh mẽ.
Thiên đạo!
Lòng Diệp Thành thầm gào thét, giây trước khi trúng chiêu hắn đã bay vào hố đen không gian.
Rầm!
Diệp Thành vừa thoát đi thì thiên địa bị dội từng chưởng tang thương.
Mây khói mờ mịt, tất cả mọi người đều nhìn về thiên địa kia nhưng không ai thấy bóng dáng Diệp Thành đâu.
Chết rồi sao?
Rất nhiều người thầm nhủ.
Lão tổ Minh Vương cũng nheo mắt, ông ta đảo mắt nhìn thiên địa bị tàn phá.
Thế nhưng nhìn mãi nhìn mãi mà chỉ thấy một chưởng ấn vàng kim xuất hiện giáng thẳng vào ông ta.
Bốp!
Âm thanh chưởng đánh vang lên chói tai, lão tổ Minh Vương bị đánh bất ngờ nên không kịp trở tay, khuôn mặt ông ta méo xệch, ông ta loạng choạng, đầu óc ong ong.
A...!
Lão tổ Minh Vương tức tối, ông ta lập tức tế ra thánh binh bản mệnh, chính là thần đăng cổ xưa.
Của ta!
Diệp Thành nhếch miệng cười, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn lao tới, đối đầu với thánh uy mạnh mẽ của thần đăng cổ xưa, lại là bát hoang chưởng bá đạo, thần uy của thần đăng còn chưa hồi phục lại đã bị một chưởng của hắn đánh dao động.
Thánh binh bản mệnh của lão tổ Minh Vương không còn nữa, nó đã bị Diệp Thành cho vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Giết!
Lão tổ Minh Vương điên cuồng, tung ra một chưởng đánh vào huyết hải tịch diệt.
Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, hắn cứ thế bay vào hố đen không gian, hắn đã đạt được mục địch lần này nên không cần thiết phải phân cao thấp với Thánh Nhân làm gì, có đánh tiếp thì chắc chắn hắn sẽ thua.
Mặc dù Diệp Thành đi rồi nhưng huyết hải tịch diệt của lão tổ Minh Vương lại nghiền nát hư thiên cả hàng chục trượng xung quanh, rất nhiều người của Minh Vương Tông bị liên luỵ, trong đó không thiếu người có tu vi yếu, bị tiêu diệt chỉ còn là làn khói bay đi.
A....!
Lão tổ Minh Vương gào thét, đôi mắt vương tơ máu, sát khí ngút trời khiến cho thiên địa kết thêm lớp hàn băng.
Minh Vương Tông lại gặp nạn, binh khí bản mệnh của một Thánh Nhân và chín Chuẩn Thánh đã bị cướp đi, ngoài ra còn rất nhiều túi đựng đồ của các trưởng lão cũng biến mất, đây là tổn thất nặng nề đến mức nào.
Chỉ trong một ngày mà Minh Vương Tông đã bị càn quét hết lần này tới lần khác và còn bị càn quét hết sạch khiến cho người của Minh Vương Tông phát điên.
Phía này, Diệp Thành đã ôm một đống túi đựng đồ quay về hố đen không gian tìm Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân.
Thấy Diệp Thành quay lại, lại nhìn thấy túi đựng đồ trong người hắn, Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân tặc lưỡi, không cần hỏi cũng biết hắn đã càn quét được không ít bảo bối.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì sao bọn họ có thể ngờ tới một tu sĩ cảnh giới Hoàng lại to gan như vậy, năm lần bảy lượt đại náo Minh Vương Tông.
Đi thôi!
Diệp Thành toé miệng cười, hắn là người đầu tiên bước đi.
Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân lại lần nữa tặc lưỡi rồi lần lượt đi theo.
Chặng đường này Diệp Thành không hề nhàn rỗi, hắn đem toàn bộ bảo bối càn quét được phân chia, nào đan dược, pháp khí, bí quyển, bí thuật, linh thảo hay những thứ lộn xộn khác.
Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân không khỏi bất ngờ vì không tới nửa canh giờ mà Diệp Thành lại cướp được nhiều như vậy.
Ưng gì thì chọn đi!
Diệp Thành vẫn hào phóng như trước, hắn bày bảo bối ra, món nào cũng lấp lánh tiên quang, choán mắt giữa hố đen không gian.
Thôi bỏ đi, đệ giữ lại mà dùng!
Chu Ngạo và Nguyệt Trì Huân xua tay cười đáp.
Diệp Thành mỉm cười không cưỡng cầu, hắn tiếp tục đem pháp khí để chung với nhau, lúc này số lượng pháp khí có thể chất thành cả ngọn núi, Hỗn Độn Thần Đỉnh tự bay ra ngoài, đại đỉnh rung lên hút trọn tinh khí của pháp khí rồi biến thành vật dưỡng thân.
Không tồi!
Diệp Thành lấy ra vò rượu, hắn mỉm cười nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Điều khiến hắn cảm thấy tiếc nuối đó là Hỗn Độn Thần Đỉnh hút bao nhiêu pháp khí như vậy mà không hề tiến giới tới cảnh giới Thánh Binh.
Có điều Hỗn Độn Thần Đỉnh càng vậy thì hắn lại càng xem trọng, nếu như dễ dàng tiến giới thì lại không phải là Hỗn Độn Đỉnh nữa, thần khí huỷ thiên diệt địa cần thời gian tích luỹ từng bước một.