Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không phải là vấn đề về đan phương”, Diệp Thành khẽ lau đi vệt máu nơi khoé miệng, “vấn đề nằm ở chính bản thân người”.

“Có nghĩa là sao?”, không chỉ Đan Thần mà đến cả phía Đan Nhất cũng đồ dồn ánh mắt về phía này.

“Tiền bối và con âm dương không cân bằng”, Diệp Thành chậm rãi nói.

“Không cân bằng?”, phía Đan Nhất sững người.

“Ta hiểu rồi”, Đan Thần cau mày như nghĩ thông một số điều, “có lẽ là vì thuật luyện đan của ta kém hơn vãn bối một chút nên âm dương ngay từ đầu đã không ở trạng thái cân bằng, âm dương không thể cân bằng, tứ tượng bát quái cũng mất đi cân bằng”.

“Quả thực đúng như tiền bối nói”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.

“Vậy thì phải tìm một người có thuật luyện đan ngang bằng với Diệp Thành thay Đan Thần mới được”, Đan Nhất hỏi thăm dò.

“Hoặc có thể nói tìm một người khác ngang hàng với Đan Thần và thay thế Diệp Thành”, một trưởng lão tóc bạc lên tiếng, “cho dù thế nào thì phải dựa vào người thuộc âm dương lưỡng nghĩa, thuật luyện đan không được kém hơn”.

“Vậy thì không dễ tìm tí nào”, Đan Nhất gãi đầu, “thuật luyện đan của ta còn kém hơn Đan Thần một chút, thuật luyện đan của Đan Thần lại kém hơn Diệp Thành một chút, hai người họ là luyện đan sư đẳng cấp đứng đầu Đại Sở, ở Đại Sở hiện giờ không thể tìm ra luyện đan sư ngang hàng với hai người họ”.

“Không, vẫn còn một người”, Diệp Thành lên tiếng.

“Là ai?”, phía Đan Thần lập tức quay sang nhìn Diệp Thành.

“Sư thúc tổ của chư vị tiền bối: Đan Ma”.

“Đan Ma?”, nghe cái tên này, tất cả mọi người đều sáng mắt, nhưng trong chốc lát lại chợt tối sầm mặt lại, ân oán năm xưa bọn họ vẫn còn nhớ như in, trận huyết kiếp đó suýt chút nữa đã nhấn chìm Đan Thành, có quá nhiều luyện đan sư của Đan Thần bị cuốn vào trận chiến đại nạn đó, mọi thứ đều vì Đan Ma mà ra.

“Nếu không nói đến ân oán thì thuật luyện đan của sư thúc tổ quả thực ngang ngửa với Diệp Thành”, hồi lâu, Đan Thần mới hít vào một hơi thật sâu phá tan bầu không khí im ắng ở đây.

“Ta không có sư thúc tổ như vậy”, một trưởng lão tóc bạc hắng giọng.

“Không có ông ta chúng ta vẫn có thể luyện ra Thiên Tịch Đan”, phía Đan Nhất cũng quả quyết.

Thấy vậy, Đan Thần lại nhìn sang Diệp Thành, “ngươi từng nói viên Thiên Tịch Đan mà Thiên Huyền Môn đưa ra chính là do một người luyện chế ra không nhờ tới sự giúp đỡ của những luyện đan sư khác, vậy thì liệu có khả năng một mình ngươi có thể luyện ra Thiên Tịch Đan không?”

“Đợi đã”, nghe Đan Thần nói xong, Đan Nhất liền ngắt lời, ông ta nhìn sang Diệp Thành: “Ngươi có biết ai luyện chế ra Thiên Tịch Đan không?”

“Vãn bối biết”, Diệp Thành cầm vò rượu trút vào miệng.

“Thật hay giả vậy?”, phía Đan Nhất nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin, “ngươi đã từng thấy Thiên Tịch Đan?”

“Đương nhiên là vãn bối từng thấy”, Diệp Thành phất tay lấy ra nửa viên Thiên Tịch Đan kia.

“Ôi trời”, nhìn thấy một nửa viên Thiên Tịch Đan với sắc tím bao quanh, nhóm lão bối phía Đan Nhất thở dốc, nếu không phải Diệp Thành lấy ra thì cho tới bây giờ bọn họ cũng vẫn còn mơ hồ.

So với họ thì Đan Thần lại điềm tĩnh hơn nhiều, việc này Diệp Thành đã nói với ông ta vào ba năm trước, chỉ là chưa nói với bọn họ mà thôi.

Vẻ mặt của phía Đan Nhất có phần khác thường, bọn họ lần lượt nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, ai có thể ngờ nổi Thiên Tịch Đan mà Thiên Huyền Môn đưa ra lại có một nửa viên trong tay Diệp Thành.

Nghĩ lại thì lúc đó Diệp Thành mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí, cả nhóm tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, cảnh giới Chuẩn Thiên đánh nhau long trời lở đất mà không tìm ra được Thiên Tịch Đan, còn hắn lại có được một nửa viên, vận may đúng là không vừa.

“Không ngờ, đúng là không ngờ”, sau hồi kinh ngạc, nhóm lão bối mới tấm tắc tặc lưỡi.

“Vận may khi ở cảnh giới Ngưng Khí đã tốt như vậy rồi, chẳng trách mà con đường ngươi đi lại đỏ như thế”.

“Không biết Thị Huyết Diêm La mà biết tin này thì liệu có chui từ trong quan tài ra đạp chết ngươi không nữa”.

“Được rồi, trở lại chuyện chính”, Diệp Thành lên tiếng ngắt lời mọi người sau đó nhìn sang Diệp Thành, “người đó có thể không cần đến sự giúp đỡ của các luyện đan sư khác mà vẫn có thể luyện ra được Thiên Tịch Đan, có lẽ ngươi cũng có thể luyện ra được”.

“Đúng, đúng, ngươi là Đan Thánh mà”.

“Chư vị tiền bối đề cao vãn bối quá rồi”, Diệp Thành mỉm cười, “viên Thiên Tịch Đan đó quả thật do một người luyện chế ra không cần tới sự giúp đỡ của những người khác nhưng người đó có thể luyện chế ra viên Thiên Tịch Đan đó là vì người ta có khả năng cao hơn chúng ta một bậc”.

“Cao hơn chúng ta một bậc?”, ai nấy đều cau mày, “vậy là ý gì?”

“Luyện đan sư kia thân không phải có linh hồn mà là nguyên thần”, Diệp Thành nói ra bí mật, “cũng có nghĩa là điều kiện tiên quyết để một người có thể luyện chế ra Thiên Tịch Đan chính là có nguyên thần, mặc dù cấp bậc linh hồn của vãn bối đã ở cấp Thiên nhưng cuối cùng vẫn chưa thể thoát biến thành nguyên thần, về điểm này thì một mình vãn bối không thể luyện chế ra Thiên Tịch Đan được, cũng chính vì nguyên nhân này mà việc luyện chế ra Thiên Tịch Đan mới cần tới sự giúp đỡ của chư vị tiền bối”.

“Vậy thì thì chúng ta sẽ giúp ngươi thoát biến linh hồn thành nguyên thần”, Đan Nhất lập tức lên tiếng, “so với cầu xin Đan Ma thì ta muốn đi trên con đường này hơn”.

“Tiền bối đã đánh giá quá thấp khoảng cách giữa linh hồn và nguyên thần rồi”, Diệp Thành lắc đầu mỉm cười, “cấp thiên viên mãn thoát biến thành nguyên thần giống như tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn tiến cấp lên cảnh giới Thiên, mặc dù chỉ kém có một bước nhưng lại như cả một khoảng cách xa xôi, còn phải xem tạo hoá và cơ duyên”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK