Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phụt!

Cô Lâu lão tổ hoá thành huyết vụ, cơ thể và nguyên thần cùng bị tịch diệt.

Sau khi hắn bị trảm diệt, cuộc chinh chiến kinh thế mới chấm dứt.

Nhìn từ trên cao xuống, khoảng cách hàng chục nghìn dặm đều nhuốm đỏ máu như địa ngục chốn trần gian khiến lòng người rùng rợn, nơi này quả không khác gì núi thây biển máu.

Thiên Linh lão tổ bay từ hư thiên tới, máu me đầm đìa, sát khí ngút trời.

Ông ta không nói lời nào cứ thế bay vào Cô Lâu Vương Điện.

Cô Lâu Vương Điện hiện tại đã là một vùng hoang tàn, hàng nghìn tiên sơn sụp đổ sau trận đại chiến, cũng duy chỉ có một ngọn núi được giữ lại, đó chính là ngọn núi dùng từng đầu lâu chất thành.

Thiên Linh lão tổ giơ tay đẩy về phía tiên sơn cô lâu, phất áo lấy đi từng đầu lâu đang chất trong đó.

Phía sau, không một ai tiến lên trước, tất cả đều ôm từng cái đầu lâu gào khóc thảm thiết, đó là lão tổ của bọn họ, năm xưa bị trảm, bị Cô Lâu Vương Điện hại chết ở đây, đắp ở đây qua bao nhiêu năm tháng, sau từng ấy thời gian, Cô Lâu Vương Điện bị huỷ diệt, cuối cùng bon họ cũng được đón về nhà rồi.

Diệp Thành nhìn mà lặng người, vô vàn đầu lâu, trong đó có lẽ cũng có cả của người chuyển kiếp, hắn không thể nhận ra đó là đầu lâu của ai.

Từng cơn gió tanh mùi máu thổi tới, Thiên Linh lão tổ là người đầu tiên xoay người, hình thái già lão, đường đường là Chuẩn Thánh Vương nhưng cách cả hàng chục triệu năm mới có thể tới đón những người đã thiệt mạng của nhà Thiên Linh về, nỗi đau khôn tả.

Tu sĩ tứ phương lần lượt quay người, trong tay còn ôm thêm đầu lâu, đánh thắng trận rồi nhưng khi quay về thì cả chặng đường dàn dụa nước mắt.

Cô Lâu Vương Điện đã bị tiêu diệt rồi.

Nhìn đại quân thiên Linh quay về, những người xem đều hít vào một hơi thật sâu.

Không ai có thể ngờ nổi một Cô Lâu Vương Điện lại bị tiêu diệt chóng vánh đến vậy, và không ai ngờ nổi chỉ một gia tộc Long Ngũ nhỏ bé mà lại dấy lên cả trận chiến khủng khiếp đến vậy.

Đi thôi!

Người xem lần lượt tản đi, Cô Lâu Vương Điện bị tiêu diệt, các thế lực ở tinh không này cũng được lập lại, gia tộc Thiên Linh sẽ là bá chủ mới của tinh vực này, không thể chậm trễ.

Vô số người đi về phía tây, chỉ có một người đi về phía đông.

Đó chính là Diệp Thành, bóng lưng cô đơn, hắn đã tìm thấy người chuyển kiếp ở tinh vực này và giờ là lúc hắn phải lên đường.

Tinh không phía trước rợp bóng người, cũng phải có hơn hai nghìn người, đó chính là những gương mặt mà Diệp Thành quen thuộc, đi đầu là Long Ngũ, Tiêu Phong, Phục Linh, Hoa Tư, Thượng Quan Ngọc Nhi.

Diệp Thành ho hắng, hắn bước tới, còn chưa nói lời nào đã thấy một bóng người lao vào ôm chầm lấy hắn, đó chính là Thượng Quan Ngọc Nhi, cô dàn dụa nước mắt: “Còn không từ biệt mà đã đi rồi sao?”

“Tình cảnh này thật khiến người ta muốn khóc”, Diệp Thành mỉm cười lắc đầu, “cũng có phải ta không quay lại đâu chứ”.

“Ngươi chẳng tình cảm gì cả”, Thượng Quan Ngọc Nhi buông Diệp Thành ra, cô nói với giọng bực bội, vừa lau đi nước mắt trên má vừa trừng mắt nhìn Diệp Thành: “Quay về rồi cưới ta”.

“E rằng khi ta quay lại cô đã già rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn bước đi như cơn gió lướt qua vẫy tay chào phía Long Ngũ, Tiêu Phong sau đó bay vào tinh không xa xôi: “Ai nên cưới vợ thì cưới vợ, ai nên lấy chồng thì lấy chồng, rồi năm nào đó gặp lại hi vọng con cháu của mọi người đã đuề huề cả rồi”.

“Cũng hi vọng ngươi tìm được Sở Hoàng và Sở Linh”, phía Long Ngũ vẫy tay, cuối cùng cũng chỉ một mình hắn lên đường, lần từ biệt này không biết đến bao giờ mới gặp lại, có lẽ khi gặp lại đã là cả trăm năm sau.

Dưới sự quan sát của mọi người, bóng hình Diệp Thành cũng dần mờ đi, cho tới khi hoá thành tinh quang.

Diệp Thành càng lúc càng tăng nhanh tốc độ giống như một đạo thần mang rẽ qua tinh không.

Hắn là một vị khách qua đường, mỗi một vì sao trong Chư Thiên Vạn Vực này đối với hắn mà nói đều chỉ là trạm dừng chân, mệt rồi thì nghỉ ngơi, nghỉ xong thì lại đi.

Ngày và đêm dần trôi.

Chớp mắt đã năm ngày trôi qua, hắn đã ra khỏi tinh vực và bước chân lên một vùng tinh vực mới.

Hắn dừng chân nhìn tứ phương rồi lại nhìn về phía sau và thấy có bóng bốn chân lắc lư đi tới, nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là con lừa Kì Vương sao?

Con lừa này cũng thật lạ, cứ theo hắn ra khỏi tinh vực, hắn đi tới đâu thì theo tới đó, vả lại suốt chặng đường còn hí lên không thôi.

“Ngươi nhìn cái gì?”, Kì Vương sải bước chân đỏng đảnh của mình bước đi có nhịp điệu, cái đuôi lắc lắc, như thể đây là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thành vậy.

“Chẳng có gì”, Diệp Thành ngó lơ, lấy ra cây gậy răng sói rồi hả hơi lên đó, bộ dạng phớt lờ, thế rồi hắn dùng vạt áo lau đi lau lại cây gậy, lau đến mức bóng loáng.

“Đừng ồn ào, lại muốn đánh ta à?”, con lừa kia tự dưng nổi giận, đến cả cái đuôi cũng cụp xuống.

“Đi theo ta cả chặng đường, ngươi muốn gì?”, Diệp Thành toét miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng bóng khiến con lừa kia nhìn mà rợn người.

“Nói gì thế chứ, ta đi tìm người thân”.

“Nghe mới lạ đấy”, Diệp Thành tặc lưỡi, hắn tiến lên nhìn con lừa từ đầu tới chân rồi lại nói với giọng ý tứ: “Xem ra người thân của ngươi cũng là một con lừa”.

“Theo như ta tính thì ngươi nói chuyện như vậy ra ngoài rất dễ bị ăn đánh lắm”.

“Đừng nói mấy thứ vô dụng đó với ta nữa, nói, ngươi đi theo ta làm gì?”, Diệp Thành giơ gậy lên.

“Đương nhiên là chuyện tốt rồi”, Kì Vương chép miệng để lộ ra hàm răng trông thật đê tiện, nó cười giảo hoạt, “có bảo bối, tinh vực này có bảo bối lớn”.

“Ngươi đi theo ta thì liên quan gì đến chuyện tinh vực này có bảo bối?”

“Đương nhiên có liên quan rồi”, Kỳ Vương nói giọng dứt khoát, “một mình ta không làm được nên cần ngươi giúp, xong xuôi chúng ta chia đôi, ta không lừa ngươi, đó thật sự là bảo bối”.

“Lớn đến mức nào?”, Diệp Thành liếc nhìn Kì Vương.

“To chừng này”, Kì Vưng dùng hai cái chân vẽ thành một vòng, cảm giác mình còn vẽ bảo bối bé đi, nên nó lại vẽ thêm cái vòng to hơn, “ừm, nó to chừng này”.

Diệp Thành xoa cằm nhìn đôi chân Kì Vương rồi lại nhìn khuôn mặt Kì Vương: “Có thể nói cho ta biết cái ngươi vẽ rốt cục là thứ gì không?”

“Trứng”, Kì Vương nói với giọng đầy bá khí.

“Trứng gà?”

“Đừng ồn ào, làm gì có trứng gà nào to như vậy, trứng rồng”.

“Trứng rồng, không phải chứ?”, Diệp Thành nhìn Kì Vương với vẻ mặt khó tin, “sao ta chưa bao giờ nghe nói tới?”

“Việc này chỉ có ta biết”, Kì Vương hất đuôi, “tìm báo bối là sở trường của ta, nhà nào có bảo bối, nhà nào không có bảo bối, bảo bối nhà nào to, bảo bối nhà nào nhỏ ta chỉ cần nhì là biết, còn trứng rồng kia thì cách từ rất xa ta đã ngửi thấy mùi rồi”.

“Ta không biết ngươi còn có cả kĩ năng này đấy”, Diệp Thành lại nhìn Kì Vương từ đầu tới chân, vả lại rất tự giác lấy túi đựng đồ của mình ra.

“Làm hay không?”, Kì Vương ném cho Diệp Thành ánh mắt đầy mê hoặc.

“Không làm”, Diệp Thành dứt khoát, nói rồi sải bước đi, nực cười, đó là trứng rồng, cho dù cho thì ngươi có dám lấy không? Biết đâu có ngày nào đó lại có hai con rồng tới tìm ngươi nói chuyện.

“Đừng mà, đúng là trứng rồng thật, nếu lừa ngươi thì ta bị sét đánh”, Kì Vương vội đi theo, nhưng đúng lúc đó, trên thiên tiêu có tiếng sấm rền vang dội, chấn động khắp tinh không.

“Đừng quan tâm tiểu tiết”, Kì Vương thẫn thờ nhìn hư vô, rồi lại ghé sát Diệp Thành: “Đó là bảo bối, nuôi lớn chính là một con rồng đấy”.

Diệp Thành không quan tâm tới nó, cứ thế đi tiếp, vả lại còn vô thức nhìn hư thiên, hắn không sợ sấm sét kia, cái hắn sợ đó là sấm sét đánh vào hắn, không được đi gần kẻ nào đã thề độc, lỡ may bị đánh trúng lúc nào không hay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK