Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thành cứ thế bị đưa lên tầng ba của Đổ Phường, vả lại còn đi cùng lão già mặc y phục tím.

Nếu nói về người này thì tu vi không phải tầm thường, ông ta là tu sĩ cảnh giới Hoàng thực thụ, một người mạnh như vậy chẳng cần nghĩ cũng biết chủ nhân của ông ta không hề đơn giản.

Về điểm này thì Diệp Thành rõ hơn ai hết.

Có thể mở cả Đổ Phường ở U Đô thì mỗi năm phải nộp một triệu nguyên thạch cho gia tộc Chu Tước, tài sản nhất định phải rất giàu có, còn chủ nhân của Đổ Phường thì ắt là một người có máu mặt.

Tiểu hữu, xin mời!

Trong gian phòng Thiên Tự Hiệu, lão già mặc y phục tím thả Diệp Thành ra rồi thay hắn mở cửa phòng.

Diệp Thành ho hắng nhưng vẫn bước vào trong.

Gian phòng này được bày trí nguy nga tráng lệ, chính là một thế giới hoàn toàn mới, không gian không hề nhỏ hẹp, bên trong còn có giả sơn với nước lượn quanh trông cực kì tao nhã, đến cả linh thảo trồng trong này cũng là loại hiếm có.

Thật biết cách hưởng thụ!

Diệp Thành thầm suýt soa, nghĩ tới mình chỉ có căn nhà rộng mười trượng trông chẳng khác gì nấm mồ, lại nhìn nơi ở của nhà người ta tao nhã thanh tịnh mà chẳng còn lời nào có thể so bì.

“Tiểu tử, ngươi cũng to gan đấy”, khi Diệp Thành mải quan sát thì một giọng nói lạnh lùng của nữ nhân truyền đến.

Nghe vậy, Diệp Thành bất giác ngẩng đầu nhìn, xa xa hắn có thể trông thấy một nữ tử.

Nử tử này đứng quay lưng lại với hắn, dựa vào lan can, khoác trên mình bộ váy đỏ rực, thân hình nóng bỏng với từng đường nét gợi cảm, mái tóc trời sinh màu xanh ngọc bích khẽ bay theo gió, toàn thân như ẩn như hiện thần hà rực rỡ, trông nữ tử này chẳng khác gì tiên nữ từ cửu trùng thiên hạ phàm, thánh khiết vô cùng.

“Một trăm tuổi, tầng thứ sáu cảnh giới Thiên”, Diệp Thành đảo mắt nhìn ra tuổi tác của nữ tử kia, cũng nhìn ra tu vi đạo hành của người này, trong lòng hắn thầm trầm trồ, người này chắc chắn là bậc thiên tài.

“Dám giở trò ở Đổ Phường của ta, ngươi chán sống rồi phải không?”, nữ tử kia quay người để lộ ra dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, khuôn mặt đỏ hồng nhưng không phải vì ngại ngùng mà vì uống nhiều rượu.

“Ta không giở trò”, Diệp Thành nhướng vai, việc này không thể thừa nhận, trừ phi não bị lừa đá.

“Ồ?”, nữ tử kia tỏ ra rất bình tĩnh, “không giở trò mà thắng liên tiếp, đồn ra ngoài ai tin?”

“Vận may của ta tốt”.

“Ồ, vậy thì tốt”.

“Nếu không có việc gì thì ta đi trước”, Diệp Thành nói rồi quay người định rời đi.

“Đừng vội”, nữ tử kia bước tới chặn đường Diệp Thành, trong tay còn cầm một vò rượu, đầu tiên là đi xung quanh Diệp Thành rồi mới dốc rượu uống: “Muốn đi cũng được thôi, cược với ta một ván, một trăm nghìn tiền cược, nếu ngươi thắng thì có thể lấy đi toàn bộ, nếu ngưoi thua thì ta sẽ để ngươi rời khỏi đây, tuy nhiên cho dù ngươi thắng hay thua thì da đều không hi vọng sau này ngươi tới chỗ ta làm loạn”.

“Nếu như ta không đồng ý thì sao?”, Diệp Thành hào hứng nhìn nữ tử kia.

“Không đồng ý cũng không sao”, nữ tử kia nhấp một ngụm rượu: “Có điều ta nhất định phải nhắc nhở ngươi tính khí của ta không được tốt đâu, ta không chắc có vài tối sẽ lôi vài người tới chỗ ngươi nói chuyện, cũng không chắc hôm nào đó sẽ lôi ngươi ra khỏi thành đi vài vọng xem phong cảnh đẹp ra sao”.

Nghe vậy Diệp Thành giật giật khoé miệng, công phu doạ dẫm của nữ tử này đúng là không vừa.

“Có cảm giác lạnh sống lưng không?”, nữ tử kia chớp đôi mắt trong veo nhìn Diệp Thành.

“Có”, Diệp Thành sợ rồi, hắn bất giác xoa xoa mũi.

“Vậy ngươi có cược không?”

“Cược”.

“Vậy mới phải chứ”, nữ tử kia có vẻ rất hài lòng với đáp án này, một tay cô ta cứ thế đặt lên vai Diệp Thành, cũng không cần biết Diệp Thành có đồng ý hay không sau đó kéo Diệp Thành về phía chòi nghỉ mát, người không biết còn tưởng Diệp Thành là tiểu đệ của cô ta nữa.

Ở chòi nghỉ mát có một cái bàn ngọc thạch được tạo nên bởi loại đá đặc biệt, bên trên còn có cấm chế lạc ấn, giống với cấm chế của những chiếc bàn ở bên dưới, mục đích là để tránh tu sĩ giở những thần thông không đáng có.

“Đơn giản một chút, đoán đại hay tiểu?”, nữ tử kia xắn vạt áo lên, một tay cầm vò rượu một tay cầm chuông xắc, trên bàn ngọc thạch còn có thêm ba viên xúc xắc khác lấp lánh ánh sáng.

“Được”, Diệp Thành trả lời nhanh gọn.

“Đừng nhìn nhầm đấy”, nữ tử kia lắc chuông xắc rất tao nhã, cô ta nhanh gọn gạt ba viên xúc xắc vào bên trong rồi lắc có nhịp điệu, vừa lắc một tay vừa cầm vò rượu trút một ngụm vào miệng.

“Cô ta là chủ nhân của Đổ Phường sao?”, Diệp Thành không nhìn chuông lắc mà nhìn nữ tử kia, một mĩ nữ xinh đẹp sao lại giống như con sâu rượu, ồ không đúng, nên nói là sâu rượu nghiện cược.

“Còn huyết mạch của cô ta”, Diệp Thành cảm nhận được rõ ràng huyết mạch của mình đang run rẩy, cũng chỉ khi gặp phải huyết mạch mạnh mẽ mới có phản ứng như vậy, cho dù là hắn cũng không đoán ra được huyết mạch của cô ta là gì.

Bịch!

Khi Diệp Thành còn đang mải suy nghĩ thì nữ tử kia đã úp cái chuông lắc xuống bàn.

Kì lạ là mặc dù chuông lắc được đặt lên bàn nhưng ba viên xúc xắc bên trong vẫn di chuyển, chốc chốc còn vang lên tiếng va chạm vào nhau phát ra âm thanh vui tai.

Diệp Thành thẫn thờ, còn có cả kiểu thế này sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK