Ba người Quỳ Ngưu, Võ Hùng Đại Địa, Tiểu Viên Hoàng định thần lại rồi lao đến chém giết, tuy bọn họ không có Chuẩn Đế Binh, nhưng có bí pháp uy lực, đều là truyền thừa, rất lợi hại.
A…”
Thánh Vương Yêu Tộc kêu thảm, thân thể tuy khổng lồ, nhưng lại chảy ra từng giọt máu.
Tuy là Thánh Vương thì cũng khó ngăn được một đám súc sinh vây đánh, thân thể liên tục nứt ra, lần lượt khép lại, nhưng sau đó, lại càng thảm hơn.
Máu tươi chảy như mưa, đều là màu đen, lóe lên ánh sáng của yêu, nhuộm đen của đất trời.
Tu sĩ khắp nơi nhìn mà chậc lưỡi, cảnh tượng vô pháp vô thiên như vậy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy: “Mấy tên yêu nghiệt này từ đâu xuất hiện vậy, đường đường là cấp Thánh Vương mà không ngẩng đầu nổi”.
“Đều có năng lực chiến đấu vượt cấp, từ khi nào mà Tây Mạc xuất hiện nhiều hậu bối cấp yêu nghiệt vậy rồi”.
“Nhất là người cầm kiếm chuẩn đế trong tay kia, sức chiến đấu quả thực kinh khủng”. Có người cảm khái: “Thực lực như vậy, có thể sánh với bốn vị kia, không biết bên nào mạnh bên nào yếu”.
“Sự thật chứng minh, sóng sau xô sóng trước”. Tu sĩ thế hệ trước cảm thấy vô lực, một Thánh Vương mà cũng bị đánh đến mức không ngẩng nổi đầu, bọn họ còn có thể nó gì chứ.
Trong tầm mắt mọi người, Thánh Vương Yêu Tộc quỳ xuống, nguyên thần bị thương, bị Diệp Thành chép thân thể, bị Tiểu Viên Hoàng đánh gậy vỡ nứt, Quỳ Ngưu và Võ Hùng Đại Địa cũng đủ súc sinh, trực tiếp xé người thành tám khối, máu rồng phun ra, cảnh tượng rất kinh khủng.
Tên này xem như sức sống cũng rất mạnh, nguyên thần bỏ chạy, thiêu đốt sức mạnh nguyên thần thuần túy, bỏ chạy, ánh mắt cũng không còn vẻ cao ngạo, mà trông như chó nhà có tang vậy.
Gã muốn chạy, nhưng đám người Diệp Thành lại không cho, truy đuổi một đường, tốc độ như u mang.
“Các người thực sự muốn đánh đến chết mới thôi sao?”, Thánh Vương Yêu Tộc rống lên, không dám dừng lại.
“Bây giờ biết sợ rồi, lúc trước đi làm gì?”, Tiểu Viên Hoàng mắng chửi, truy đuổi quyết liệt: “Còn muốn gậy sắt của ta, đúng là quá đáng, đánh không lại còn muốn chạy, không có cửa đâu!”
“Thái tử nhà ngươi ức hiếp lão thất nhà ta, hôm nay thì mới hận cũ tính luôn một thể”. Quỳ Ngưu cũng không chậm, rìu chiến đen tuyền, vô song bất phàm, đôi mắt cũng đầy vẻ lạnh lùng.
Thánh Vương Yêu Tộc kinh sợ, lại thiêu đốt sức mạnh nguyên thần, chạy trốn một đường, hối hận không thôi.
Thật ra, muốn gậy sắt của Tiểu Viên Hoàng cũng không phải do Chuẩn Thánh Vương Yêu Tộc, mà là Thánh Vương gã đây, vị Chuẩn Thánh Vương kia chỉ thay gã làm việc, có trách thì chỉ trách cây gậy sắt kia quá bất phàm.
Ai ngờ, gậy sắt còn không mua được, mà còn chọc phải một đám súc sinh, tên nào cũng mạnh mẽ, bọn họ có một Thánh Vương, ba Chuẩn Thánh Vương, kết quả lại sắp bị diệt cả đội.
“Đừng có chạy, ngươi chạy không thoát đâu”. Diệp Thành có tốc độ nhanh nhất, dồn ba năm Súc Địa Thành Thốn thành một bước, một bước đạp qua bầu trời hư ảo, chặn đường Thánh Vương Yêu Tộc bỏ trốn.
Sau đó là một kế mạnh mẽ, chỉ là trạng thái nguyên thần của Thánh Vương Yêu Tộc, lập tức vang lên.
Âm thanh vang vọng khắp nơi, DIệp Thành chưa chém được Thánh Vương Yêu Tộc, mà là phong ấn vào đại đỉnh.
Làm xong những chuyện này, bảy người mới quay người biến mất, động tĩnh quá lớn, khó trán khiến mọi người bốn phương chú ý, nêu thân phận bại lộ lại truyền khắp Nam Vực, thì lại bị phát lệnh truy nã mất.
Còn chưa nói, các tu sĩ trước đó xem trận chiến cũng đuổi theo không ít, muốn nhìn thấy cảnh tượng Thánh Vương sụp đổ, nhưng lại không kịp, đuổi theo cả đường, nhưng cứ đuổi cứ đuổi mà không thấy bóng dáng người đâu.
Đêm tối, trên một dãy núi lớn, lửa trại sáng rực, mấy súc sinh cầm nồi sắt, mùi thịt từ nồi sắt thơm nứt, nấu thịt long giao, mỗi một miếng đều rất bổ dưỡng.
“Nào nào, chia đồ thôi”. Một nhóm người tụ tập trước một đống bảo vật, Tiểu Viên Hoàng rất tự giác, lấy rất nhiều đan dược ném cho mấy người Tiên Vương Hạc: “Cầm lấy trị thương”.
“Bảo bối của Thánh vương, quả là không ít”. Đại Địa Võ Hùng cười ha ha, cũng rất tự giác nói, lúc nói chuyện, một vũ khí bất phàm bị lấy đi, sau đó còn có nguyên thạch.
Diệp Thành lấy một ít bảo vật cho có, cuối cùng cầm lệnh truy nã trong tay.
Trên lệnh truy nã chính là một người, nói đúng hơn là một nam tu, tướng mạo anh dũng, đôi mắt như sao trời, thâm sâu sáng rực, vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí khiến người e sợ.
Người này, vừa nhìn thì rất quen mặt, nhìn kỹ lại, vẫn rất quen, giống hệt với Chiến Vương năm đó, Tiêu Thần Sinh, đường nét gương mặt, khí chất, ánh mắt, đều giống hệt.
“Tám phần là người chuyển thế”. Diệp Thành thì thầm, lấy nguyên thần Yêu Tộc danh tiếng ra, lạnh giọng nói: “Yêu Tộc truy nã người này, có lai lịch thế nào, tại sao phải truy nã hắn”.