“Một ngày nào đó ta sẽ tìm ngươi nói chuyện”, Diệp Thành nhìn lần cuối cùng rồi đột ngột xoay người biến mất.
Ngay khi hắn vừa đi, Cơ Tuyết Băng đang đứng trên vân tiêu phía xa quay đầu nhìn về nơi này, vẻ mặt cô ta vẫn thờ ơ nhưng trong đôi mắt đẹp lại ánh lên tia sáng kỳ lạ, miệng khẽ nói: “Cảm giác thật quen thuộc”.
Phụt!
Bên này, Diệp Thành đã dùng nhất kiếm đâm chết một đệ tử nhà họ Dương của Vân Tàng Sơn, lửa giận trong lòng hắn đều trút hết lên đám đệ tử nhà họ Dương, đến nỗi bọn chúng đi theo đoàn hơn mười người, cuối cùng bị hắn giết hết chỉ còn ba tên.
Phụt! Phụt!
Sau đó, huyết quang liên tục xuất hiện, đệ tử của Thị Huyết Điện và đệ tử của Bắc Chấn Thương Nguyên cũng lần lượt bị tiêu diệt.
Điểm khác biệt so với Cơ Tuyết Băng là Hoắc Tôn chỉ chăm chú đi tìm bảo bối, chứ không thèm quan tâm đến việc bảo vệ đệ tử nhà mình, vậy nên không đến một canh giờ, nhóm đệ tử vào đây của Thị Huyết Điện đều đã bị tiêu diệt gần hết, chín đại đệ tử chân truyền trong số đó cũng chỉ còn lại hai ba tên may mắn sống sót.
Trên đường đi, Diệp Thành không ngừng ra tay, thu thập vài bó linh thảo có khí nguyên dồi dào, những loại linh thảo này đều đã tuyệt chủng ở Đại Sở, nhưng lại là những dược liệu cần thiết để luyện đan, và loại đan dược đó đương nhiên chính là Thiên Tịch Đan.
Lâu nay, Diệp Thành luôn cố gắng tìm kiếm linh thảo để luyện chế Thiên Tịch Đan.
Thiên Tịch Đan là thứ giúp cho cảnh giới Linh Hư đột phá lên cảnh giới Không Minh, nhưng tiền đề là phải ăn hết cả viên, nếu chỉ ăn nửa viên thì công dụng của đan dược sẽ kém xa.
A!
A!
Chẳng mấy chốc tiếng la hét thất thanh vang lên từ nơi sâu thẳm trong hố thần.
Diệp Thành cau mày, không khỏi ngước mắt lên nhìn, lúc này hắn mới thấy phía đó giông tố ầm ầm, sát khí đáng sợ lan ra tứ phía, còn có lực huỷ diệt đang vận hành.
“Sát trận”, Diệp Thành suy ngẫm.
Quả nhiên, tuy hố thần đâu đâu cũng có tạo hoá và cơ duyên, nhưng nguy hiểm và tai hoạ thì ở đâu cũng có, mà càng vào sâu thì càng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ chạm vào sát trận bí mật.
Ầm! Đùng đoàng!
Chẳng mấy
Ngay khi hắn vừa đi, Cơ Tuyết Băng đang đứng trên vân tiêu phía xa quay đầu nhìn về nơi này, vẻ mặt cô ta vẫn thờ ơ nhưng trong đôi mắt đẹp lại ánh lên tia sáng kỳ lạ, miệng khẽ nói: “Cảm giác thật quen thuộc”.
Phụt!
Bên này, Diệp Thành đã dùng nhất kiếm đâm chết một đệ tử nhà họ Dương của Vân Tàng Sơn, lửa giận trong lòng hắn đều trút hết lên đám đệ tử nhà họ Dương, đến nỗi bọn chúng đi theo đoàn hơn mười người, cuối cùng bị hắn giết hết chỉ còn ba tên.
Phụt! Phụt!
Sau đó, huyết quang liên tục xuất hiện, đệ tử của Thị Huyết Điện và đệ tử của Bắc Chấn Thương Nguyên cũng lần lượt bị tiêu diệt.
Điểm khác biệt so với Cơ Tuyết Băng là Hoắc Tôn chỉ chăm chú đi tìm bảo bối, chứ không thèm quan tâm đến việc bảo vệ đệ tử nhà mình, vậy nên không đến một canh giờ, nhóm đệ tử vào đây của Thị Huyết Điện đều đã bị tiêu diệt gần hết, chín đại đệ tử chân truyền trong số đó cũng chỉ còn lại hai ba tên may mắn sống sót.
Trên đường đi, Diệp Thành không ngừng ra tay, thu thập vài bó linh thảo có khí nguyên dồi dào, những loại linh thảo này đều đã tuyệt chủng ở Đại Sở, nhưng lại là những dược liệu cần thiết để luyện đan, và loại đan dược đó đương nhiên chính là Thiên Tịch Đan.
Lâu nay, Diệp Thành luôn cố gắng tìm kiếm linh thảo để luyện chế Thiên Tịch Đan.
Thiên Tịch Đan là thứ giúp cho cảnh giới Linh Hư đột phá lên cảnh giới Không Minh, nhưng tiền đề là phải ăn hết cả viên, nếu chỉ ăn nửa viên thì công dụng của đan dược sẽ kém xa.
A!
A!
Chẳng mấy chốc tiếng la hét thất thanh vang lên từ nơi sâu thẳm trong hố thần.
Diệp Thành cau mày, không khỏi ngước mắt lên nhìn, lúc này hắn mới thấy phía đó giông tố ầm ầm, sát khí đáng sợ lan ra tứ phía, còn có lực huỷ diệt đang vận hành.
“Sát trận”, Diệp Thành suy ngẫm.
Quả nhiên, tuy hố thần đâu đâu cũng có tạo hoá và cơ duyên, nhưng nguy hiểm và tai hoạ thì ở đâu cũng có, mà càng vào sâu thì càng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ chạm vào sát trận bí mật.
Ầm! Đùng đoàng!
Chẳng mấy