Lão già mặc áo bào trắng cũng chẳng phải kẻ ngốc, thấy nhiều kẻ mạnh như vậy xuất hiện nơi này lúc nửa đêm, đương nhiên không phải đi ngắm cảnh rồi, bọn họ có mục đích và âm mưu hành động rõ ràng, mục tiêu chính là quặng linh thạch mà Huyết Linh thế gia vừa khai quật cách đó không lâu.
“Không phải nhiều lời, cướp!”, phía này, Diệp Thành phất tay.
Đột nhiên, kẻ mạnh rợp trời cứ thế xông lên. Lão già mặc đồ trắng thấy vậy nào dám ở lại, ông ta không nghĩ ngợi nhiều, cứ thế cắm đầu bỏ chạy.
“Đi đâu?”, người đàn ông với thân hình cường tráng của Viêm Hoàng cầm cái rìu to lớn, cứ thế đuổi theo bổ như bổ củi khiến lão già kia máu me đầm đìa.
“Kẻ nào?”, cảm giác có gì đó bất thường ở bên ngoài, tiếng gầm phẫn nộ vang vọng khắp quặng linh thạch.
Giây phút sau đó, có vài chục bóng hình xông vào quặng linh thạch, người nào người nấy khí thế ngút trời, lại có năm tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, những tu sĩ khác cũng đều ở cảnh giới Không Minh, trận thế lớn thế này thể hiện sự coi trọng của Huyết Linh thế gia đối với quặng linh thạch này.
Thế nhưng bọn họ không có kẻ nào ở cảnh giới Chuẩn Thiên, có đến đây nhiều cũng vô dụng.
“Giết, không để lại một tên nào hết”, Diệp Thành xông lên đầu tiên, hắn chém ra một đao khiến một tên tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám bay đi.
Phía sau, những người phía Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và lão tổ nhà họ Tô lần lượt sát phạt tới.
Rầm! Đùng!
Trận đại chiến đột nhiên nổ ra.
Hai bên đại chiến nhưng thực lực lại không cùng đẳng cấp, Viêm Hoàng rõ ràng chiếm ưu thế.
Giao chiến chưa tới ba phút, kẻ mạnh của Huyết Linh thế gia trấn giữ ở đây đều bị đánh bại, ngoài ra bảo bối trên người bọn họ đều bị cướp sạch.
Mấy người phía Diệp Thành không hề nương tay, vì bọn họ biết tương lai không xa Viêm Hoàng nhất định vượt qua cả Huyết Linh thế gia, cho những kẻ mạnh này quay về chẳng khác gì thả hổ về rừng, tạo cho mình mối nguy hại về sau.
Giải quyết xong xuôi những người này, bọn họ mới tiến vào trong quặng linh thạch, đợi tới khi Diệp Thành dẫn đầu tới bên dưới quặng thì mắt mới sáng lên: “Ôi trời ơi”.
Cũng chẳng thể trách hắn như vậy vhì quặng linh thạch này quá lớn. Ập vào mắt hắn là từng luồng sáng lấp lánh, những viên linh thạch với hình thù kì dị viên to viên nhỏ chất chồng lên nhau, có viên vuông viên tròn, có viên viên to bằng nắm tay, lại có cả tảng linh thạc to bằng cả căn nhà.
Điều đáng nói đó là số lượng linh thạch này thực sự quá nhiều.
Không chỉ mình Diệp Thành mà đến cả Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và phía lão tổ nhà họ Tô đều hết sức choán ngợp: “Quặng linh thạch to thế này, đúng là phát tài rồi”.
“Đừng chần chừ nữa, nhanh tay lên, cướp xong thì chuồn”, Diệp Thành lập tức phất tay khiến cho mười mấy túi đựng đồ lần lượt bay ra ngoài, sức hút khủng khiếp cứ thế điên cuồng nuốt trọn từng viên linh thạch.
“Không phải nhiều lời, cướp!”, phía này, Diệp Thành phất tay.
Đột nhiên, kẻ mạnh rợp trời cứ thế xông lên. Lão già mặc đồ trắng thấy vậy nào dám ở lại, ông ta không nghĩ ngợi nhiều, cứ thế cắm đầu bỏ chạy.
“Đi đâu?”, người đàn ông với thân hình cường tráng của Viêm Hoàng cầm cái rìu to lớn, cứ thế đuổi theo bổ như bổ củi khiến lão già kia máu me đầm đìa.
“Kẻ nào?”, cảm giác có gì đó bất thường ở bên ngoài, tiếng gầm phẫn nộ vang vọng khắp quặng linh thạch.
Giây phút sau đó, có vài chục bóng hình xông vào quặng linh thạch, người nào người nấy khí thế ngút trời, lại có năm tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, những tu sĩ khác cũng đều ở cảnh giới Không Minh, trận thế lớn thế này thể hiện sự coi trọng của Huyết Linh thế gia đối với quặng linh thạch này.
Thế nhưng bọn họ không có kẻ nào ở cảnh giới Chuẩn Thiên, có đến đây nhiều cũng vô dụng.
“Giết, không để lại một tên nào hết”, Diệp Thành xông lên đầu tiên, hắn chém ra một đao khiến một tên tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám bay đi.
Phía sau, những người phía Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và lão tổ nhà họ Tô lần lượt sát phạt tới.
Rầm! Đùng!
Trận đại chiến đột nhiên nổ ra.
Hai bên đại chiến nhưng thực lực lại không cùng đẳng cấp, Viêm Hoàng rõ ràng chiếm ưu thế.
Giao chiến chưa tới ba phút, kẻ mạnh của Huyết Linh thế gia trấn giữ ở đây đều bị đánh bại, ngoài ra bảo bối trên người bọn họ đều bị cướp sạch.
Mấy người phía Diệp Thành không hề nương tay, vì bọn họ biết tương lai không xa Viêm Hoàng nhất định vượt qua cả Huyết Linh thế gia, cho những kẻ mạnh này quay về chẳng khác gì thả hổ về rừng, tạo cho mình mối nguy hại về sau.
Giải quyết xong xuôi những người này, bọn họ mới tiến vào trong quặng linh thạch, đợi tới khi Diệp Thành dẫn đầu tới bên dưới quặng thì mắt mới sáng lên: “Ôi trời ơi”.
Cũng chẳng thể trách hắn như vậy vhì quặng linh thạch này quá lớn. Ập vào mắt hắn là từng luồng sáng lấp lánh, những viên linh thạch với hình thù kì dị viên to viên nhỏ chất chồng lên nhau, có viên vuông viên tròn, có viên viên to bằng nắm tay, lại có cả tảng linh thạc to bằng cả căn nhà.
Điều đáng nói đó là số lượng linh thạch này thực sự quá nhiều.
Không chỉ mình Diệp Thành mà đến cả Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và phía lão tổ nhà họ Tô đều hết sức choán ngợp: “Quặng linh thạch to thế này, đúng là phát tài rồi”.
“Đừng chần chừ nữa, nhanh tay lên, cướp xong thì chuồn”, Diệp Thành lập tức phất tay khiến cho mười mấy túi đựng đồ lần lượt bay ra ngoài, sức hút khủng khiếp cứ thế điên cuồng nuốt trọn từng viên linh thạch.