Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa tiếng bàn tán xôn xao, tiếng nổ vẫn không hề dứt, một người chạy, một người đuổi theo, quậy đến trời long đất lở.

Màn đêm dần tan, khi ánh bình minh đầu tiên ló dạng, tiếng nổ đó mới tắt hẳn, mặt đất hoang tàn cùng bầu trời với làn sương máu lãng đãng cũng hiện ra.

Trên đỉnh núi, mệt mỏi đáp xuống, đuổi theo cả đêm mà vẫn chưa bắt được tên Diệp Thành đó, buồn cười hơn là đến giờ cô ta vẫn không biết đối phương là ai.

Cô ta suy nghĩ rồi bất giác giậm chân, bụm chặt hai má ửng hồng “xấu hổ”.

Lúc này, Diệp Thành đã chạy khỏi di tích Viễn Cổ, xuất hiện trên Hồng Liên Nghiệp Hải, thánh thể bị đánh đến tàn phế, bởi mới nói phụ nữ nổi điên rất đáng sợ. Ra tay cực kỳ nặng.

“Chắc con mẹ đó tức điên rồi”. Hắn cho viên đan dược trị thương vào mồm rồi không quên tưởng tượng ra cảnh cô ta tức đến xanh mặt, không chỉ mất bảo bối mà còn mất mặt nữa.

“Ta cũng không biết cô là con gái”. Hắn lập tức lắc đầu và còn tìm cho mình một lý do rất hay ho, hắn lấy túi chứa đồ của Bắc Thánh rồi cười như nắc nẻ.

Nếu không thì sao lại gọi là Bắc Thánh chứ? Túi chứa đồ của cô ta rõ là một bảo tàng, đó không phải là thứ mà các thần tử Thiên Phạt có thể so bì được, cướp được cái này của cô ta tương đương đến mấy cái của những người khác.

Hắn gom hết báu vật lại và chỉ cầm lấy một tấm lệnh bài, đấy là một tấm lệnh bài bằng ngọc trắng chạm vàng, tràn đầy tiên khí, mặt sau của lệnh bài còn khắc hai chữ Cửu Lê.

“Cô ta là người của tộc Cửu Lê”. Diệp Thành lẩm bẩm với giọng bất ngờ và thâm thúy.

Cửu Lê là một tộc Viễn Cổ kỳ lạ, là cội nguồn của mạch này, ở thời Hồng Hoang, cùng thời với mãnh thú Hồng Hoang - Thao Thiết và Cùng Kỳ, là chư hầu lớn ở thời kỳ Hồng Hoang.

Đấy cũng là lý do khiến Diệp Thành bất ngờ, tương truyền tộc Cửu Lý diệt vong từ lâu, không ngờ lại vẫn còn người kế thừa, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì cả đại lục Huyền Hoang đều sẽ nhốn nháo.

“Phải chăng mình đã động đến người không nên dây vào?”, Diệp Thành tằng hắng, cảm giác muốn trả đồ lại cho người ta, tộc này quá đáng sợ, không phải đối tượng mà hắn có thể dây vào.

Có điều, cuối cùng hắn cũng bỏ ý nghĩ đó, hắn tự nhận mình đã che giấu rất kỹ, Bắc Thánh cũng khó lòng nhận ra được thân phận của hắn, trong di chỉ có nhiều người đến vậy, trời mới biết là do ai cướp, nghĩ vậy mới đúng.

Hắn thầm nghĩ rồi cất lệnh bài của Cửu Lê vào, sau đó lại uống thêm một viên đan dược nữa.

Hắn đã tính xong rồi, đợi nghỉ một lát xong sẽ vào trong đánh tiếp, các thần tử thần nữ bên trong đều rất giàu có, còn có rất nhiều lão già có tu vi bị hạn chế, hiếm khi có cơ hội.

Lúc hắn đang suy nghĩ thì lại có người từ bên ngoài Hồng Liên Nghiệp Hải bước vào, râu xồm xoàm, hai mắt trống rỗng, vẻ mặt cứng đờ, như đến từ thời đại xưa thật xưa, người lấm đầy bụi thời gian, cổ kính và già nua.

Hắn nheo mắt và nhìn ra ngay người đang đi vào là ai, chẳng phải là Lục Đạo đấy sao?

Chớp mắt Lục Đạo đã đến bên di chỉ Viễn Cổ, cứ như chưa từng nhìn thấy Diệp Thành, chỉ đứng như một bức tượng, không động đậy, hai mắt đờ đẫn, lặng lẽ nhìn di chỉ.

Diệp Thành bước đến, đứng cách Lục Đạo ba trượng: “Ngươi có còn nhớ Diệp Thành không?”

Ánh mắt Lục Đạo thoáng chút mơ hồ đan xen cùng sự đau khổ, rồi sau đó lại đờ đẫn trở lại.

Diệp Thành không từ bỏ, tiếp tục nhắc đến rất nhiều người, rất nhiều việc, Sở Huyên Nhi, Sở Linh Nhi, Đại Sở, Hằng Nhạc Tông, hi vọng có thể nhờ vào đó để đánh thức ký ức của Lục Đạo.

Nhưng Lục Đạo vẫn là Lục Đạo, không thay đổi chút gì, từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại, không nói lời nào, như một con rối, như một xác sống, không hề có cảm xúc của con người.

Diệp Thành không nói thêm gì nữa, vì cãi lại mệnh trời, Lục Đạo đã bị thời không phản phệ quá lâu, đã quên mất mình là ai rồi, và cũng đánh mất luôn cả ký ức Viễn Cổ, chỉ cảm thấy mơ mơ hồ hồ.

Lục Đạo giống như Hồng Trần, đi ngược lại thời không, không biết ý nghĩa tồn tại của mình, giống như một linh hồn, lang thang giữa trời đất không chốn dừng chân, cho đến khi năm tháng già đi mới thật sự chết đi.

Cuối cùng Diệp Thành cũng đến trước mặt Lục Đạo, dáng vẻ già nua của Lục Đạo khiến hắn nhói lòng, hắn đưa qua một quyển bí kíp và nói: “Đây là thứ mà tiền bối của thành cổ Đông Hoang cho ngươi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK