“Ba đại mật pháp của Huyền Linh mạnh thế nào, ấy vậy mà lại bị tiêu diệt nhanh chóng như vậy sao?”
“Kí chủ với độ hoà hợp chín phần quả nhiên nghịch thiên”.
“Không phải là Thái Hư Động”, ở phía cách đó không xa, Diệp Thành còn đang quan sát trận chiến thì nheo mắt lại, “là một loại thần thông thôn tính mạnh mẽ”.
“Đó là Thôn Thiên Ma Công”, trong lúc này, giọng nói ồm ồm của Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải của Diệp Thành.
“Thôn Thiên Ma Công?”, Diệp Thành nhướng mày.
“Nói tới mật pháp này thì ta phải giảng giải cho ngươi hiểu về ác thú đó đã”.
“Ác thú đó là một loại mãnh thú hồng hoang hung hãn dị thường, nói chúng hung tàn cũng bởi vì chúng rất tham ăn, vả lại thấy gì là ăn nấy, con nào cũng như quỷ chết đói, không có gì là chúng không dám ăn, vì sự lớn mạnh của chúng, cũng vì tính tham hăn của cả tộc mà khiến thời hồng hoang có quá nhiều chủng tộc bị tuyệt diệt, cũng chính vì vậy mà vạn tộc mới hợp sức với nhau tạo thành liên minh, giữa thời kì Hồng Hoang tuyên chiến với tộc của ác thú đó, trận chiến đó kéo dài hàng trăm nghìn năm, vạn tộc liên minh nên dành được chiến thắng nhưng lại vô cùng thê thảm vì mất mát và đau thương, còn tộc ác thú kia cũng vì vậy mà chạy trốn vào vũ trụ biên hoang”.
Nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, Diệp Thành bất giác gãi đầu: “Vậy thì liên quan gì tới Thôn Thiên Ma Công?”
“Đương nhiên có liên quan rồi”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi đáp lời: “Sự tham ăn của ác thú chính là một loại bí pháp thôn thiên, trong thời kì đại chiến với tộc ác thú, có tu sĩ của vạn tộc đã mô phỏng đặc tính tham ăn của tộc ác thú nên tạo ra một bộ mật pháp vô thượng, còn mật pháp vô thượng đó chính là Thôn thiên Ma Công trong tay ngươi, ngoài ra vị tu sĩ kia cũng chính là người của ma tộc mà sử sách gọi là Thôn Thiên Ma Tôn”.
“Mạnh vậy sao?”, Diệp Thành kinh ngạc.
“Có điều mật pháp này mặc dù rất mạnh nhưng lại tà ác”, Thái Hư Cổ Long không né tránh mà nói: “Từ khi Thôn Thiên Ma Công được tạo ra đã có cực đoan, gọi đó là ma công vì nó chính là một loại mật thuật tà ác hút trọn tinh nguyên và linh hồn của con người, tu luyện loại ma công này sau này sẽ bị oán niệm và lệ khí thôn tính tâm trí, vả lại ngươi thôn tính càng nhiều thì phản phệ càng mạnh, nếu như tâm trí không kiên định sẽ tạo ra linh đài, rất có thể sẽ trở thành một đại ma đầu tàn sát độc tàn”.
“Xem ra ngươi rất am hiểu loại thôn thiên thần thông này?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Thái Hư Cổ Long.
“Ta là Thái Hư Cổ Long, có gì mà không biết”.
“Ngươi có biết Thái Hư Cổ Long hồn bên trong cơ thể Doãn Chí Bình không?”, Diệp Thành xoa cằm, “trông có vẻ như thôn thiên ma công trong cơ thể Doãn Chí Bình chính là do nó truyền cho Doãn Chí Bình”.
“Cái này thì ta không biết”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu, “chúng ta từng là một thể nhưng sau khi bị Huyền Thần trảm thành ba phần thì kí ức được tiếp nối không giống nhau, mật pháp mà ta biết thì chưa chắc hai Thái Hư Cổ Long Hồn còn lại cũng biết, còn những bí pháp thần thông mà chúng biết chưa chắc ta đã biết”.
“Cái này thì ta hiểu”, Diệp Thành gật đầu.
“Ta nói này, không phải ngươi chỉ định đứng ngoài nhìn chứ?”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành như thể nó có thể trông thấy cảnh tượng đại chiến giữa Cơ Tuyết Băng và Doãn Chí Bình thông qua chín phần phân thân: “Người thương trước kia của ngươi không phải là đối thủ của Doãn Chí Bình, trong cơ thể của Doãn Chí Bình có Thái Hư Cổ Long Hồn, có lẽ nó rất hiểu về sự cực đoan trong bí pháp của thần tộc”.
Nghe vậy, Diệp Thành bất giác ngẩng đầu nhìn vào hư không.
Ở đó, Cơ Tuyết Băng và Doãn Chí Bình đang đại chiến nảy lửa nhưng điều khiến hắn phải bất ngờ đó là hôm nay Cơ Tuyết Băng có phần khác thường, giống như phát điên vậy, tấn công không màng cái giá phải trả.
Có điều mặc dù khả năng chiến đấu của Cơ Tuyết Băng mạnh mẽ nhưng lại bị Doãn Chí Bình kiềm hãm, cũng đúng như Thái Hư Cổ Long nói, bí pháp huyền linh của cô mỗi lần thi triển đều bị áp chế, khuôn mặt xinh đẹp nhuốm máu huyền linh.
Ngược lại, nhìn sang Doãn Chí Bình, hắn căn bản bình an vô sự, khả năng chiến đấu mạnh mẽ của hắn khiến Diệp Thành có phần kiêng dè, hắn chiếm ưu thế vả lại mỗi lần thi triển bí pháp thần thông đều khiến Cơ Tuyết Băng thảm hại.
“Mắc dù ta rất muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi nhưng thấy ngươi hống hách như vậy nên lão tử đây không vui”, Diệp Thành lập tức bước vào hư không sát phạt về phía trước.
“Ấy, Tần Vũ cũng tham gia vào trận đại chiến rồi”, hành động của Diệp Thành kéo theo sự chú ý của người quan sát ở tứ phương.
“Tám phần là vậy”, có lão bối vuốt râu: “Xem ra hắn liên thủ với Cơ Tuyết Băng để diệt Doãn Chí Bình rồi, nếu được thì hắn chính là đệ tử xếp đầu trên bảng Phong Vân”.
“Người xếp thứ hai và thứ ba liên thủ với nhau đánh lại đệ tử xếp đầu trên bảng Phong Vân, trận chiến này quả thực hết sức đặc sắc”, ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng cả lên.
“Thưởng cho ngươi một đao”, khi mọi người đang nói thì Diệp Thành đã sát phạt vào trong vòng chiến đấu, hắn không nói thêm lời nào, cứ thế tung ra một đạo đao mang cái thế.
Thấy vậy, Doãn Chí Bình vừa định sử dụng bí pháp đánh trọng thương Cơ Tuyết Băng thì lập tức dừng lại và cau mày.
Hắn giơ tay, bàn tay được huyễn hoá thàn hình vuốt rồng đánh ra một chưởng phá tan đao mang của Diệp Thành.
“Sao thế, ngươi cũng muốn chơi à?”, Doãn Chí Bình mỉa mai.
“Đao này của ta chuyên trảm súc sinh”, Diệp Thành không nhìn sang Doãn Chí Bình mà hả hơi lên bá long đao sau đó không quên dùng vạt áo lau thanh đao.
Nghe vậy, Doãn Chí Bình lanh mặt hẳn lại, sắc mặt hắn trông dữ dằn thấy rõ.
“Giúp ta giết hắn, ân oán giữa chúng ta coi như xoá bỏ”, phía này, Cơ Tuyết Băng trông vô cùng thảm hại, cô truyền âm cho Diệp Thành.