“Không thể ước chừng”, Hồng Trần Tuyết khẽ lắc đầu, “tin tình báo của Nhân Hoàng báo về tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên chết trong tay cô ta đã không dưới mười người nữa chứ đừng nói là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh. Thị Huyết Điện từng phái người đi điều tra nhưng không một ai trở về, trong đó còn có một lão tổ”.
“Có tra ra được lai lịch gì không?”
“Không ai biết lai lịch của cô ta và chưa ai từng thấy chân dung của cô ta”, Hồng Trần Tuyết nói tiếp, “chỉ biết cô ta mặc bộ tiên nghê bảy màu, khuôn mặt đeo một lớp mạng che, trong tay cầm sát kiếm bảy màu, nói về thần kiếm đó thì quả thực rất khủng khiếp, thần kiếm chỉ cần ra khỏi vỏ là nhất định có người chết”.
“Liệu có phải là người của Sát Thủ Thần Triều không? Hoặc là người của Quỷ tộc, Huyết tộc?”, Diệp Thành xoa cằm trầm ngâm.
“Không rõ”, Hồng Trần Tuyết lại lần nữa lắc đầu, “ta sẽ tiếp tục phái người điều tra nhưng tốc độ khả năng không theo kịp vì những thành viên trong đội tình báo của Nhân Hoàng trên chín phần đều đã điều tới Nam Sở, số lượng người có hạn”.
“Cứ điểm mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông đã tra ra được hết chưa?”, Diệp Thành lại tiếp tục hỏi.
“Trên tám phần tra ra được rồi, muốn nắm trong tay cứ điểm tình báo của bọn họ thì cần thêm chút thời gian”, Hồng Trần Tuyết khẽ lên tiếng, giọng nói rất dễ nghe, “thời gian quá ngắn nhưng ta sẽ cố gắng nhanh nhất có thể”.
“Người chịu khó vất vả thêm một chút nhanh chóng điều tra”, Diệp Thành gõ gõ tay lên mặt bàn theo tiết tấu, “một khi tìm ra được thì lập tức thông báo cho ta, tiếp sau đó chính là Chính Dương Tông, nếu như đánh vào Chính Dương Tông thì đầu tiên phải đánh vào mạng lưới tình báo của bọn họ, như vậy một số thành viên trong mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng sẽ tiếp tục được điều về Bắc Sở”.
“Ta hiểu rồi”, Hồng Trần Tuyết lập tức đứng dậy biến mất khỏi đại điện của Hằng Nhạc Tông.
Sau khi bà ta rời đi, Diệp Thành mới nhắm mắt liên hệ với phân thân tinh thần ở Bắc Sở.
“Có tin tức của sư phụ ta không?”, vừa liên hệ được, Diệp Thành vội hỏi.
“Không có”, giọng nói của phân thân truyền về: “Không thấy thì không biết, mới thấy một cái đã giật mình. Bắc Sở thật sự quá rộng lớn, lão đại, một khu vực rộng lớn thế này muốn tìm một người thật khó như lên trời”.
“Tìm ở Bàn Long Hải Vực trước xem xem có gì khác thường không”, Diệp Thành chậm rãi nói, “nếu cần thiết thì ngươi có thể dùng một phần sức mạnh của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, nhớ đừng gây ra chuyện cho ta”.
“Được được”, đạo thân Tinh Thần bật cười để lộ hàm răng trắng sáng.
“Cứ vậy đi”.
“Ta đặt cho mình cái tên là Tinh Thần, lão đại có phản đối không? Nếu người không phản đối thì ta sẽ dùng nó coi như là kí hiệu”, đạo thân Tinh Thần toét miệng cười.
“Tuỳ ngươi, nếu như ngươi vui thì gọi là tên đần độn gì ta cũng không có ý kiến”, Diệp Thành nói rồi mở mắt nhưng câu này của hắn lại khiến đạo thân Tinh Thần ở Bắc Sở xa xôi giật giật khoé miệng.
Kết thúc cuộc trò chuyện với đạo thân, Diệp Thành quay người bước ra khỏi đại điện của Hằng Nhạc Tông.
Hằng Nhạc hiện giờ đã thoát khỏi thời kì tối tăm, những đệ tử và trưởng lão bị cấy Thái Hư Long Chú về cơ bản đều rất ham sống, bọn họ đều đang hồi phục tu vi thật lực.
Mọi thứ diễn ra theo trình tự, cảnh tượng phồn hoa của Hằng Nhạc Tông khiến Diệp Thành nhìn mà thầm vui mừng.
Chưởng giáo!
Chưởng giáo!
Cả chặng đường tới đây, chỉ cần là người nhìn thấy Diệp Thành cho dù là trưởng lão hay đệ tử đều cung kính hành lễ với hắn.
Mọi người chăm chỉ tu luyện nhé!
Là chưởng giáo, Diệp Thành không tiếc lời động viên, những người này sau này chính là trụ cột của Hằng Nhạc Tông.
“Đúng là có phần không được quen”, Diệp Thành mỉm cười, hắn tiếp tục sải bước về phía Ngọc Nữ Phong nhưng khi ở lối rẽ, hắn chợt trông thấy một bóng hình quen thuộc.
Đó là một nữ đệ tử mặc y phục trắng, tướng mạo xinh đẹp, tu vi ở cảnh giới Chân Dương đỉnh phong, so với các đệ tử thông thường thì tu vi của cô ta cao hơn rất nhiều nhưng không thể so với nhóm Tạ Vân được.
Người này nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là đệ tử trước kia của Nhân Dương Phong ở Hằng Nhạc Tông Tô Tâm Nguyệt sao?