“Chẳng lẽ thống soái quên chúng ta rồi?”, Huyết Vương và Ma Vương cười khẽ.
“Đương nhiên không phải”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Huyết Vương và Ma Vương: “Huyết tộc và Ma Vực toàn quân chuyển đến tường thành Nam Sở”.
“Được”, chư vương các đời xoay khớp cổ, ở Bắc Sở bị đánh chật vật bỏ chạy, bây giờ ổn định lại họ đã sẵn sàng dốc toàn lực đấu một trận sống mái với đại quân Thiên Ma.
“Tất cả luyện đan sư của Đại Sở đến hết Đan Thành”, Diệp Thành từ tốn nói, sau đó nhìn người mặc áo bào đen phía sau Ma Vương, người đó là Đan Ma, bối phận cao đến đáng sợ, là sư thúc tổ của phía Đan Thần.
“Đã hiểu”, Đan Ma không nhiệt tình, nhưng cũng không phản đối.
“Đây sẽ là một trận chiến kéo dài”, Diệp Thành dời mắt: “Bắc Sở đã thất thủ, tài nguyên tu luyện của Nam Sở dùng một phần thì bớt một phần, chúng ta cần Đan Thành cung cấp đan dược ổn định, không bị gián đoạn”.
Nói đến đan dược, Diệp Thành lại nhìn mọi người có mặt: “Cho vãn bối mạo muội hỏi một câu, nửa viên Thiên Tịch Đan đang ở trong tay ai? Xin phép cho vãn bối mượn dùng”.
“Thiên Tịch Đan?”, các vương đều nhướng mày rồi đồng loạt nhìn sang Phệ Hồn Vương.
“Ta dùng rồi”, Phệ Hồn Vương ho khan một tiếng. Năm xưa Thị Huyết Diêm La đã dùng cái giá đắt nhất là nửa viên Thiên Tịch Đan xin nhân tài của Phệ Hồn tộc rời núi, nhưng kết cục cuối cùng vẫn không thay đổi.
Nhưng câu nói này của Phệ Hồn Vương lại khiến ánh mắt mọi người nhìn ông ta đều đồng thời trở nên kỳ lạ.
Dùng rồi? Ông khách sáo thật đấy, dùng nửa Thiên Tịch Đan cũng không thấy tu vi tăng lên bao nhiêu, sao không no chết ông luôn đi!
Diệp Thành hơi tiếc nuối, hắn cứ tưởng có thể thu thập đủ cả viên Thiên Tịch Đan để nghiên cứu học hỏi, hoặc là chọn tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong cho người đó uống, chưa biết chừng có thể đột phá lên cảnh giới Thiên, nếu lúc này Đại Sở có thêm một tu sĩ cảnh giới Thiên thì tình hình sẽ rất khác.
Nhưng trùng hợp là người ta đã uống mất rồi.
Sao chư vương các đời lại không hiểu tâm tư của Diệp Thành, Đại Sở ngày nay rất cần tu sĩ cảnh giới Thiên, nếu hoàng đế Đại Sở còn tại thế thì Thiên Ma sao dám càn rỡ thế này?!
“Với thuật luyện đan của ngươi, trong tay lại có nửa viên Thiên Tịch Đan mà vẫn lo không chế tạo được Thiên Tịch Đan?”, khi mọi người đang tiếc nuối thì Đan Ma lại lên tiếng một cách quái gở.
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt mọi người lại dời khỏi Phệ Hồn Vương, đồng loạt chuyển sang Diệp Thành. Những người ở đây không có ai là kẻ ngốc, nghe ý của Đan Ma thì nửa viên Thiên Tịch Đan còn lại ở trong tay Diệp Thành?
Đột nhiên, ánh mắt mọi người lại trở nên khác lạ.
Năm xưa Thiên Huyền Môn đấu giá Thiên Tịch Đan, chư vương các đời, hậu duệ hoàng đế và các lão bối tu sĩ của Đại Sở đều tham gia tranh giành, nhưng cảnh giới Chuẩn Thiên đều giữ chân lẫn nhau, cũng chỉ có nhóm cảnh giới Linh Hư và cảnh giới Không Minh đến tranh.
Cuối cùng cao thủ của Thị Huyết Điện lấy được Thiên Tịch Đan nhưng chỉ lấy được một nửa, nửa còn lại thì biến mất một cách thần kỳ.
Những ngày tháng đó, Thị Huyết Điện điên cuồng tìm kiếm, các thế lực lớn ở Bắc Sở đều bị Thị Huyết Điện lục soát hết, nhưng không thấy có tin gì.
Lúc này được biết nửa viên Thiên Tịch Đan đang nằm trong tay Diệp Thành, vẻ mặt họ không khác lạ mới là lạ. Khi đó Diệp Thành mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên thôi, không, chắc mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí. Đúng là quá may mắn!
“Không giấu gì mọi người, vãn bối và Đan Thần tiền bối quả thật đang thu thập nguyên liệu luyện chế Thiên Tịch Đan”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Chúng ta cũng đã thử luyện chế Thiên Tịch Đan nhưng cuối cùng vẫn thất bại”.
“Hai người hợp sức cũng không luyện ra được, vậy Đại Sở này thật sự không còn ai có thể luyện ra Thiên Tịch Đan nữa rồi”.
“Cũng chưa chắc”, Đan Ma cười nhạt, chầm chậm đứng dậy rồi ra khỏi đại điện Thiên Đình như một bóng ma: “Mọi người chờ tin tốt của ta đi, nếu thật sự có thể luyện ra được Thiên Tịch Đan, tạo ra một hoàng đế cho Đại Sở thì cũng có thể xem như một thần thoại”.