Ma, ông ta là ma, bọn họ đều là ma!
Thương không Chính Khí Điện không ngừng rung chuyển, tiếng hô tạo thành làn sóng thuỷ triều, tụ lại như tạo thành sấm sét.
Lại nhìn về phía Linh Chân Thượng Nhân, nghe tiếng mắng chửi như dời non lấp bể, ông ta loạng choạng lùi lại phía sau, ngón tay run rẩy phẫn nộ chỉ vào những người đó: “Các ngươi... Các ngươi...”
Ma, ông ta là ma!
Linh Chân Thượng Nhân còn chưa nói xong, lại có người chỉ vào ông ta tức giận hét lớn, giọng nói vừa vang vừa mạnh mẽ, lòng đầy căm phẫn, chính nghĩa lẫm nhiên.
Ma, ông ta là ma!
Ngay sau đó câu nói này cũng khuấy lên ngàn cơn sóng khác, khi có một đệ tử của Chính Khí Điện chạy sang phía đối diện, hơn phân nửa người của Chính Khí Điện cũng gia nhập vào đội hình phía đối diện.
Ma, ông ta là ma!
Trong tiếng hô vang vọng khắp trời, ba bóng người lục tục tránh xa Linh Chân Thượng Nhân, đó chính là ba đồ đệ của ông ta: Hoàng Húc, Liêu Dương và Dương Vân.
“Các ngươi... Các ngươi...”, thấy ba đồ đệ của mình chạy sang phía đối diện, mắt Linh Chân Thượng Nhân lồi lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tơ máu giăng đầy trong mắt, người run rẩy kịch liệt.
“Ma, ông là ma, chúng ta đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm nay, chỉ chờ tới ngày hôm nay thay trời hành đạo”, ba người phía Hoàng Húc hét ầm lên, tiếng hét rất vang, mạnh mẽ mà có khí phách, vẻ mặt căm hận sục sôi, chính nghĩa, bọn hắn đều không phải kẻ ngốc, để được sống tiếp, còn ai quan tâm đến tình cảm sư đồ nữa.
Phụt!
Linh Chân Thượng Nhân nôn ra máu, lại một lần nữa lảo đảo lùi về sau, người ông ta loạng choạng đứng không vững.
Chúng bạn xa lánh, bị cô lập hoàn toàn, ngay cả đồ nhi của mình cũng vậy, ông ta thật sự không chịu nổi.
Tình cảnh này với ông ta mà nói thật sự cực kỳ châm chọc, trớ trêu!
Chỉ vài phút trước, ông ta vẫn còn là hiện thân của chính nghĩa, được mọi người ủng hộ và yêu mến, vẫn là điện chủ cao ngạo của Chính Khí Điện.
Mà vài phút sau, ông ta không còn đại diện cho chính nghĩa nữa mà là ma đạo. Ông ta không còn được mọi người ủng hộ nữa mà trở thành tội nhân bị người người mắng chửi, sự khác biệt chỉ trong mấy phút này khiến ông ta không thể tiếp nhận nổi.
“Mẹ kiếp, chiêu này đúng là hèn hạ!”, nhìn thấy Linh Chân Thượng Nhân nôn ra máu, Long Ngũ tặc lưỡi thở dài.
“Ngươi thì biết cái gì! Đây gọi là mưu kế”, Long Nhất sờ cái đầu trọc bóng loáng của mình.
“Châm ngòi ly gián, chiêu này quả là cao tay!”, bên kia, Thiên Tông Lão Tổ nhẹ nhàng vuốt râu cảm khái.
“Điều ta muốn biết bây giờ là Diệp Thành sẽ xử lý kẻ ra vẻ đạo mạo này thế nào”, Chung Giang ung dung lên tiếng.
“Linh Chân, trong mắt mọi người, dường như ông mới là ma đấy”, khi mấy người còn đang nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng lại cất lên, Diệp Thành khoanh tay trước ngực, hứng thú nhìn Linh Chân Thượng Nhân bị mọi người xa lánh.
“Diệp Thành...”, Linh Chân rít gào ầm ĩ, nhưng còn chưa nói xong đã lại phun ra một ngụm máu khác.
“Thế giới này thật kỳ diệu! Linh Chân Thượng Nhân tự nhận mình là chính phái hoá ra mới là ma chân chính. Chậc chậc chậc, thật đáng buồn!”, Diệp Thành thở dài, tặc lưỡi.
“Ta là điện chủ của Chính Khí Điện, ta không phải ma”, đầu tóc Linh Chân rối bù, ông ta gào thét như một con chó điên.
“Ông nói ông không phải ma, ai tin chứ?”, Diệp Thành thản nhiên nhún vai: “Ngay cả ba đồ đệ của ông cũng nói ông là ma, xem ra ông đã làm không ít chuyện không có tình người”.
“Ta giết ngươi...”, Linh Chân Thượng Nhân tức giận lao tới, khuôn mặt dữ tợn như ác ma.
Nhưng ông ta còn chưa ra tay, các cảnh giới Chuẩn Thiên của Viêm Hoàng đã đồng loạt ra tay trước, tung ra toàn chiêu thần thông cái thế, ngưng tụ thành thần mang vô song, ông ta vừa vọt lên hư thiên, giây tiếp theo đã bị đánh ngã.
Rầm!
Ngay lập tức, phía dưới vang lên tiếng động lớn, Linh Chân rơi xuống khiến mặt đất lún sâu tạo thành một cái hố lớn.
Dưới con mắt của bao người, ông ta máu tươi đầm đìa, lảo đảo đứng dậy, khuôn mặt dữ tợn đã hơi vặn vẹo, tựa như ác ma bò ra từ địa ngục, ai nhìn thấy cũng sởn gai ốc.