Diệp Thành thu lại thần thông và quay người bước vào một con đường yên tĩnh.
Không lâu sau đó, hắn mới dừng chân.
Phía trước chính là một vùng đất rộng lớn, nằm giữa hai tiên sơn.
Trên mảnh đất đó có hai chiến đài lớn lơ lửng, cách từ rất xa đã có thể ngửi thấy khsi tức xực mùi máu tanh, ba vòng trong ngoài tứ phía của chiến đài rợp bóng người, trông vô cùng náo nhiệt.
“Phong Vân Đài?”, Diệp Thành xoa cằm, hắn thầm nghĩ nơi này chính là địa điểm mà các đệ tử của Đại La Kiếm Tông giải quyết tư thù.
“Nơi hay ho”, Diệp Thành không hề xa lạ với Phong Vân Đài, năm xưa khi ở Hằng Nhạc Tông hắn không ít lần lên Phong Vân Đài đối chiến, căn bản đều là tàn phế.
Diệp Thành nhìn về chiến đài, bên trên có hai đệ tử của Đại La Kiếm Tông, một tên áo tím một tên áo trắng, tu vi không mạnh, đều ở cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất.
Ánh mắt của Diệp Thành dừng lại ở một tên đệ tử áo trắng, hắn chính là người chuyển kiếp duy nhất ở Đại La Kiếm Tông.
Trong kí ức của Lý Khang có hình ảnh của người này, người này tên Dương Phong.
Còn đệ tử áo tím đối đầu với đệ tử áo trắng đó tên Hàn Minh.
So với Dương Phong thì Hàn Minh có lai lịch tầm cỡ hơn, hắn chính là Thánh Tử của một thế lực lớn trong Bắc Đẩu Tinh Vực, có chỗ dựa vững chắc ở Đại La Kiếm Tông, vì có chỗ dựa như vậy nên thường ngày rất hống hách ngang ngược ở Đại La Kiếm Tông.
“Diệp sư đệ, người chuyển kiếp nào?”, khi Diệp Thành đang đưa mắt nhìn thì Đoàn Ngự bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh chợt lên tiếng.
“Đệ tử áo trắng tên Dương Phong trên chiến đài đó”.
“Chưa gặp bao giờ”, Đoàn Ngự nhìn đệ tử áo tắng đó rồi bất giác lắc đầu.
“Đó là chuyển thế của Nhiếp Phong sư huynh”, Diệp Thành mỉm cười.
“Nhiếp Phong sư huynh?”, Đoàn Ngự thẫn thờ rồi lại đưa mắt nhìn đệ tử áo trắng kia, hắn không hề giống với Nhiếp Phong ở kiếp trước, chẳng trách mà Đoàn Ngự không nhận ra.
“Người chuyển kiếp nên tướng mạo có phần thay đổi mà”, Diệp Thành mỉm cười giải thích: “Luân hồi huyền bí nên có những người chuyển kiếp thành yêu, thú, tiên thảo, đến cả giới tính cũng còn có thể thay đổi”.
“Hoá ra là vậy”.
“Dương Phong, hôm nay đến đây rồi thì đừng hòng quay về”, khi cả hai người truyền âm thì trên chiến đài vang lên tiếng cười u ám của Hàn Minh, hắn cười tôi độc, đúng là rất giống với tính cách của thần tử Đại La.
“Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh đó không”, Nhiếp Phong chuyển kiếp lãnh đạm.
“Không biết tự lượng sức”, Hàn Minh cười u ám, hắn bước ra, thân hình như ma quỷ và khi lần nữa hiện thân thì đã ở cách Nhiếp Phong mười trượng, sát kiếm kêu vút, trảm ra tiên quang màu bạc.
Nhiếp Phong chuyển kiếp cũng không tỏ ra yếu thế, đạo kiếm sắc lạnh, một kiếm vung ra trảm lìa tiên quang của Hàn Minh.
Trận đại chiến đột nhiên nổ ra.
Kiếm ảnh trên kiếm đài bay lượn, đó là đệ tử của Đại La Kiếm Tông, kiếm đạo thi triển vô cùng giống nhau.
Cả hai người đấu ngang sức ngang tài, chiến đài khổng lồ vì trận đại chiến của hai người bọn họ mà trở nên rung chuyển, từng đạo kiếm ấn để lại trên chiến đài khiến người xem vô thức lùi về sau.
“Ngươi nói xem Dương Phong và Hàn Minh ai thắng?”, nhìn hai người đại chiến, người của tứ phương bàn tán xôn xao.
“Nhất định là Hàn Minh”, có người trầm giọng lên tiếng: “Gia tộc của hắn không hề yếu, những năm nay mạnh về truyền thừa kiếm đạo, lại thêm huyết mạch đặc biệt của hắn, đâu phải Dương Phong có thể so bì”.
“Không dễ đoán”.
“Đạo tắc của Dương Phong không hề yếu, ai thắng ai thua chưa biết được”, có người nói: “Ta đánh giá Dương Phong cao hơn”.
“Vẫn kinh thế như vậy”, nhìn Nhiếp Phong chuyển kiếp, Diệp Thành mỉm cười, hắn không tế ra tiên quang mở ra kí ức kiếp trước luôn, cảnh tượng náo nhiệt hôm nay không cho phép hắn làm vậy.
“Náo nhiệt như vậy mà ngươi lại không gọi ta”, một người chen lên bên cạnh Diệp Thành, đó chính là Trịnh Đào gặp Diệp Thành ở Tử Vi Tinh, đôi mắt sáng quắc đảo đi đảo lại.
“Nhìn gì thì nhìn đừng có trộm đồ của ta”, Diệp Thành liếc nhìn Trịnh Đào.
“Xem ngươi nói kìa, ta là người như vậy sao?”
“Ai mà biết được”.
“Lần này ra ngoài lịch luyện ta đã đoạt được bảo bối một tông”, Trịnh Đào huých Diệp Thành rồi mở túi đựng đồ của mình, lấy ra một viên linh châu màu tím với tác dụng ổn định tinh thần.
“Hay là đưa ta tám trăm nguyên thạch ta bán rẻ cho ngươi”, Trịnh Đào nháy mắt với Diệp Thành.
“Thật khiến ta phải bất ngờ”, Diệp Thành xoa cằm, hắn nhìn vào viên linh châu màu tím rồi lại nhìn sang túi đựng đồ của Trịnh Đào, vào giây phút Trịnh Đào mở túi đựng đồ ra thì hắn đã ngửi thấy khí tức bảo bối rồi, vả lại còn là bảo bối bất phàm.
“Ngươi có gì cứ nói với ta một câu đi chứ”, Trịnh Đào cầm viên linh châu màu tím và vẫn đợi Diệp Thành lên tiếng.
“Không mua”.
“Đừng mà, giá cả có thể thương lượng”.
“Nói thực thì ta ưng cái đỉnh bằng đồng nhỏ bên trong túi đựng đồ của ngươi”, Diệp Thành gãi tai.
“Đỉnh nhỏ?”, Trịnh Đào lẩm bẩm rồi lại vùi đầu lục tìm túi đựng đồ, sau một lát hắn mới lấy ra một cái lư hương để trước mặt Diệp Thành: “Cái này sao?”
“Không biết ngươi có bán cái lư đồng này không?”, Diệp Thành mỉm cười: “Giá tiền thì có thể lương lượng”.
“Bán, đương nhiên là bán rồi”, Trịnh Đào mỉm cười sau đó giơ một ngón tay: “Một nghìn nguyên thạch”.