“Đừng nói khó nghe như thế”, phía này, Diệp Thành vừa đứng vững đã sải bước ra, hắn nhìn chằm chằm lão điện chủ này, “từ trước tới nay đều là thắng làm vua thua làm giặc, lẽ nào đến điểm này mà ông còn không hiểu?”
“Ngươi là cái thá gì mà dám dạy đời ta?”, lão điện chủ kích động vung chiến thương về phía Diệp Thành.
“Ông không thích nghe sao? Vậy thì dùng thực lực nói chuyện đi”, Diệp Thành hắng giọng lập tức mở ma đạo, khả năng chiến đấu của hắn tăng lên đáng kể, trong tay không có binh khí, cái mà hắn dùng chính là bát hoang chưởng bá đạo vô song.
“Nếu như luận về đúng và sai thì ông về mà hỏi Thành Côn”, Cơ Tuyết Băng lạnh giọng cùng Diệp Thành ra tay.
“Vậy thì giết”, lão điện chủ kia gằn lên phẫn nộ, ông ta tung một chưởng khiến Diệp Thành lùi về sau, sau đó lại lật tay đam ra một mũi chiến thương chặn Cơ Tuyết Băng lại, chỉ trong thời gian giao chiến ngắn ngủi mà Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng liên thủ lại vẫn bị chèn ép.
Địa pháp thiên la!
Diệp Thành đứng vững lại thì lập tức ra tay, hắn vung tay đánh ra bí thuật thành danh của Thiên Tông Lão Tổ - Huyền đạo vô thương!
Phía này, Cơ Tuyết Băng cũng lập tức ra tay, cô thi triển một thần thông thành danh khác của Thanh Vân Lão Tổ.
Cả hai người trúng thần hai bí thuật thông dung hợp này nên cũng hiểu được sự khủng khiếp của nó, lúc này bọn họ dùng chính bí thuật này đối kháng với điện chủ phân điện thứ nhất.
Huyền đạo vô thương và địa pháp thiên la là hai bí thuật khác nhau, khi dung hợp lại thì uy lực vô cùng bá đạo, quan trọng nhất chính là nó có khả năng phong cấm đan hải.
Thế nhưng mặc dù hai bí thuật này bá đạo nhưng cùng thi triển một lúc sẽ gặp phải phản phệ mạnh mẽ vì vậy Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng mới lần lượt thi triển sau đó dung hợp lại để tránh gặp phản phệ.
Sự thực chứng minh cách phối hợp của cả hai vô cùng hoàn mĩ, huyền đạo vô thương và địa pháp thiên la nhờ có sự điều khiển của cả hai người và dung hoà làm một nên tạot hành thần mang cái thế khiến lão điện chủ kia lập tức trúng chiêu.
Mở cho ta!
Lão điện chủ lập tức gằn lên như thể ý thức được đòn tấn công từ hai bí thuật này khủng khiếp tới mức nào, ông ta không nghĩ nhiều, cứ thế tiêu hao thọ nguyên để chống cự lại trước khi đan hải bị phong cấm.
Vạn kiếm quy nhất!
Phong thần quyết!
Lại là hai giọng nói lạnh lùng vang lên, lão điện chủ kia vừa mở phong cấm thì lại lần nữa trúng chiêu, bị vạn kiếm quy nhất của Diệp Thành đâm xuyên ngực rồi lại bị phong thần quyết của Cơ Tuyết Băng đâm xuyên vai.
A…!
Lão điện chủ gào thét, đầu tóc rối bời trông không khác gì ác quỷ, ông ta bị trọng thương nhưng vẫn cố liều mình tung chưởng đánh lùi Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.
Tiếp tục!
Diệp Thành vừa đứng vững lại thì lại như con rồng hoang lao tới, ở một hướng khác, Cơ Tuyết Băng cũng theo sát, cả hai người một trái một phải cùng hỗ trợ lẫn nhau, bọn họ thi triển những đòn thần thông cái thế khiến lão điện chủ kia liên tiếp lùi về sau.
Rầm! Rầm! Đoàng!
Trận đại chiến của ba người hết sức khốc liệt, bầu hư không vời vợi cũng rung chuyển và bị từng đòn thần thông choán mắt che lấp. Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng một người giống như một chiến thần, một người giống như nữ thần khiến điện chủ phân điện thứ nhất máu me be bét, không hề có sức chống lại.
“Kẻ mặc y phục đen kia là ai?”, bên dưới không biết là ai nhìn vào hư không đảo mắt nhìn từ Diệp Thành sang người mặc y phục đen, mặt đeo mặt nạ là Cơ Tuyết Băng.
“Phối hợp với Diệp Thành hết sức ăn ý, ở…ở đâu ra vậy chứ?”, lão tổ nhà họ Tô kinh ngạc.
Không chỉ mình ông ta mà những người khác như Thiên Tông Lão Tổ cũng cảm thấy hết sức bất ngờ, trong ánh mắt hiện lên ánh nhìn thâm sâu, ông ta nhìn được rất nhiều manh mối từ bí thuật mà Cơ Tuyết Băng thi triển.
“Đó là Cơ Tuyết Băng”, Sở Linh sau khi đâm một kiếm giết chết Âm Minh Khôi Tướng thì nhìn vào hư không sau đó không quên truyền âm sang tứ phương.
“Cơ…Cơ Tuyết Băng?”, vẻ mặt của nhóm lão bối vô cùng đặc sắc.
Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì việc này thực sự quá kịch tính, bọn họ đều biết hôm nay Diệp Thành dẫn theo một người mặc y phục xanh nhưng lại không ngờ đó chính là Cơ Tuyết Băng, nếu không phải Cơ Tuyết Băng hiện thân và nếu không phải Sở Linh nói thì bọn họ cũng đều mơ hồ.
“Gì thế chứ?”, kể cả là Chung Quy ngày thường vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc thì lúc này cũng phải giật giật khoé miệng.
“Tiểu tử đó được lắm, còn kéo được người ta vào trận doanh của chúng ta, ta đã bỏ qua mất bản lĩnh thần thông này của hắn rồi”.
“Theo lão phu tính thì hai người này làm hoà với nhau rồi”, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân dành chút thời gian rảnh diễn một lần thần côn, vẻ mặt ý tứ, thần thái nghiêm túc đó thật mới lạ thoát tục trên trận chiến đẫm máu.
“Sao ta lại có cảm giác bị lôi trảm nhỉ?”, đám bằng hữu thân thiết của Diệp Thành như Tư Đồ Nam, Tề Vân, Hùng Nhị hay Hoắc Đằng đều thể hiện nét mặt rất thú vị.
Tư Đồ Nam còn đỡ, khi ở trận so tài tam tông hắn từng gặp Cơ Tuyết Băng, còn ba tên còn lại đều rất lạ lẫm với Cơ Tuyết Băng, từ trước đến giờ mới chỉ nghe nói tới đại danh của Huyền Linh Chi Thể, bây giờ mới coi như gặp được người thật lần đầu tiên nhưng lại không ngờ gặp trong hoàn cảnh này.
“Trước đó không lâu còn trói người ta mà sao giờ lại chiến đấu kề vai sát cánh bên nhau rồi? Hôm nào đó phải nói chuyện với tên Diệp Thành này mới được”, cả mấy tên xoa cằm mặt mày ý tứ, “kĩ năng tán gái đúng là không thể để thất truyền được”.
“Mẹ kiếp, đang đánh trận đấy, các ngươi có chú ý hơn được không?”, khi phần lớn mọi người đều đang nhìn vào hư không thì hai tiếng gằn giọng vang lên, quay sang nhìn thì chính là Long Nhất và Long Ngũ.
Bị cả hai tên mắng chửi như vậy, trận đại chiến chỉ ngừng một lát rồi lại tiếp tục nhưng nét mặt của ai nấy đều rất kì lạ, đặc biệt là Chu Ngạo từng chịu thiệt trong tay Cơ Tuyết Băng, có lẽ vì ảnh hưởng bởi diện tích quá rộng lớn nên khả năng phát huy chiến đấu của hắn cũng không được như thông thường, có vài lần hắn suýt thì ngã khỏi hư không.