Ấy?
Nhìn mãi nhìn mãi, Diệp Thành bất giác hô lên, hắn vo thức quay đầu nhìn vào chiếc giường tân hôn.
Ập vào mắt hắn chính là cảnh tượng đầy hương sắc, tân nương như hoa như ngọc bị tân lang đè xuống, bộ y phục cũng bị xé toang, để lộ ra phần da thịt trắng nõn nà.
Đôi mắt Diệp Thành sáng hẳn lên, dung nhan tuyệt thế của tân nương kia thật sự khiến người ta động lòng, đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc, lại còn gặp được người chuyển kiếp, vận may không tồi.
Lại nhìn sang tên thanh niên tóc tím, hắn vẫn ở trên tân nương, giữ tư thế như muốn lao vào vồ vập tân nương bất cứ lúc nào, đôi mắt yêu dị thẫn thờ nhìn Diệp Thành như muốn nói: “Mẹ kiếp, tên này chui từ đâu ra vậy?”
Tân nương cũng không ngoại lệ, cô kinh ngạc nhìn Diệp Thành, cũng không biết hắn từ đâu chui ra.
“To gan”, bầu không khí tĩnh lặng cuối cùng cũng bị tiếng gằn giọng của tên thanh niên tóc tím phá vỡ, tên này lật người nhảy xuống khỏi giường tân hôn, trong tay còn có thêm cây đao chém về phía Diệp Thành.
“Thật không có quy củ gì cả”, Diệp Thành né người, một chưởng tung ra đánh ngã nhào tên kia, tiếp đó là ba đạo phong ấn mạnh mẽ khiến pháp lực và chân nguyên đều bị phong cấm.
Cùng lúc đó, hắn còn tế ra kết giới trận pháp ngăn cách căn phòng với thế giới bên ngoài.
Vỗn dĩ hắn không muốn làm hỏng chuyện vui của người khác nhưng cảnh tượng động phòng này thực sự quá dị thường: Tân nương bị phong cấm, lại ê chề nước mắt, vẻ mặt bi thương, còn tân lang thì như con ác thú xé toạc bộ y phục tân nương, trong này ắt có nội tình khác.
Hắn là một kẻ thông minh thế nào, sao có thể không nhìn ra tân nương đang bị áp bức, đã bị áp bức thì hắn đương nhiên không thể ngó lơ, lại còn muốn bắt nạt người chuyển kiếp trước mặt ta sao? Nằm mơ đi.
“Người đâu, bắt hắn lại cho ta”, tên thanh niên tóc tím gào thét như con chó điên, thấy nhưng bên ngoài lại chẳng ai nghe thấy được tiếng gào thét của hắn, chỉ vì Diệp Thành đã ngăn cách với thế giới bên ngoài.
“Ồn ào”, Diệp Thành giáng một cái bạt tới, đến cả cái miệng của tên này cũng bị phong cấm.
Cho tới lúc này hắn mới phất tay giải phong cấm cho tân nương, xong xuôi còn không quên lấy ra tấm áo khoác ngoài che đi phần cơ thể bị lộ của tân nương, hắn cho rằng hành động của mình cũng rất quân tử.
“Ngươi là ai?”, tân nương ôm lấy cơ thể mảnh mai của mình và nhìn Diệp Thành với ánh mắt phòng bị.
“Gọi ca là được”, Diệp Thành mỉm cười phất tay cho tân nương vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.
“Ngươi...”, tân nương há miệng nhưng còn chưa kịp nói lời nào thì đã thấy một đạo tiên quang bay vào trong thần đỉnh, bay vào trán cô, cứ thế len lỏi vào từng phần kí ức bị phong cấm trong sâu thẳm tâm hồn cô.
Tiếp đó, tiếng thét đau đớn vang lên, cơn đau khiến thần trí cô hỗn loạn.
“Được lắm, lại một người nữa”, Kỳ Vương cũng ở trong Hỗn Độn Thần Đỉnh dụi chân liên tục, cả chặng đường tới đây hắn đã được chứng kiến rất nhiều, chỉ cần là người mà Diệp Thành gảy tiên quang vào thì đều mang theo vẻ mặt đau đớn, xong xuôi thì bật khóc.
Bên ngoài, Diệp Thành đã lấy đi túi đựng đồ của tên tóc tím, ngoài để lại cho hắn bộ quần áo ra thì tất cả tên này đều lấy đi, đến cả ngọc bội ở hông cũng không ngoại lệ.
Khuôn mặt tên thanh niên tóc tím hung tợn thấy rõ, mặc dù bị phong cấm nhưng đôi mắt hắn vẫn hằn lên từng đường tơ máu, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, khó có thể kiềm chế được sự bạo tàn và sát khí đằng đằng đang trỗi dậy.
Diệp Thành liếc nhìn tên này một cái rồi cứ thế ngó lơ, ức hiếp vào đúng người chuyển kiếp, lão tử đây không cho ngươi một chưởng chết luôn đã là may cho ngươi rồi, còn dám thể hiện sát khí với ta à?
Tiếp theo, tên này tỏ ra rất nhàn rỗi, hắn tìm một chỗ thoải mái nghỉ ngơi, lấy ra vò rượu, vắt chân lên nhau thưởng thức rượu giao bôi của tân lang và tân nương còn chưa kịp uống trước đó.
“Chúng ta có đi không?”, trong hỗn độn vang lên tiếng của Kỳ Vương, “cướp tân nương của người ta còn có tâm trạng ở đây mà uống rượu, ngươi không sợ lão tổ nhà người ta tới giết ngươi đi à?”
“Đi, đi đâu?”, Diệp Thành trút một ngụm rượu, ròi lại rót đầy ly.
“Đi ra ngoài chứ đi đâu”, Kỳ Vương mắng chửi, “vào hố đen không gian lần nữa, vào sớm thì an tâm sớm”.
“Hố đen không gian có gì đâu phải ngươi không biết”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng, “có trời mới biết cái thứ đó còn ở đó không, bị truy đuổi cả chặng đường, ta không muốn gặp lại nó lần nữa”.
“Suýt thì ta quên mất”, Kỳ Vương đột nhiên giật mình, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng mà trước đó gặp phải trong hố đen không gian, đó là tà vật, mạnh đến kinh người, cũng may Diệp Thành chạy nhanh, nếu không thì đã bị nuốt chửng rồi, hố đen không gian quả nhiên đầy những nguy cơ bủa vây.
“Đợi thêm chút đã”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, “không tìm được chúng ta thì nó sẽ rời đi”.
“Nghe đáng tin đấy”, Kỳ Vương đáp lời rồi lại nằm bò ra đất chợp mắt ngủ một lúc.
Hắn vừa nhắm mắt thì cơ thể tân nương thôi run rẩy, ánh mắt nhoà nước, dù cách cả đại đỉnh nhưng cô vẫn thẫn thờ nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin: “Diệp Thành?”
“Thất Tịch Thánh Nữ, lâu rồi không gặp”, Diệp Thành nghiêng đầu mỉm cười, người được gọi là tân nương chính là thánh nữ của Thái Thanh Cung kiếp trước, còn có cái tên đầy ngụ ý chính là: Từ Nặc Nghiên.
“Ta...sao ta còn sống?”, Từ Nặc Nghiên chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, rõ ràng cô đã chết, lại còn chết ở Bắc Chấn Thương Nguyên, nói chính xác hơn là chết trong sự bi thương của Cơ Tuyết Băng.