Có điều hồi lâu hắn không thấy hồi âm.
Long gia?
Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng gọi.
Thế nhưng vẫn không ai trả lời. Lúc này hắn mới phát hiện bản thể và chín phần phân thân của mình đã cắt đứt mối quan hệ.
“Hố đen không gian có thể khiến bản thể và phân thân mất đi mối liên hệ, điểm này không hay ho chút nào”, Diệp Thành há miệng, hắn vô thức nuốt nước bọt vì thế giới tối tăm này thật sự quá đáng sợ.
Rất nhanh sau đó hắn tế gọi ra thần thức vươn về một hướng.
Thế nhưng ba tới năm phút sau, hắn lại thu lại thần thức một cách bất lực, nơi mà thần thức đi qua chỉ là một mảng u tối, không có ánh sáng, không có sinh khí, vô bờ bến, tĩnh lặng đến đáng sợ.
“Không thể ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa”, Diệp Thành bất giác lạnh người.
Sau đó hắn nhắm mắt trái lại, định tiếp tục sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo với mình.
Thế nhưng hắn còn chưa kịp dùng bí thuật thì đã phun ra máu, cơn đau đớn từ bên măt trái khiến thần hải của hắn sục sôi, khoé mắt có dòng máu đen chảy ra.
“Đáng chết, sức mạnh Tiên Luân Đồng Lực còn chưa phục hồi”, Diệp Thành xoa đi vết máu nơi khoé miệng.
Nghĩ thì cũng phải, hắn dùng Tiên Luân Thiên Chiếu sau đó lại dùng Tiên Luân Thiên Đạo, chỉ cách nhau một phút, tiêu hao quá nhiều sức mạnh Tiên Luân nên đã không đủ sức thi triển Tiên Luân Thiên Đạo nữa.
“Hồi phục thương thế cái đã”, Diệp Thành lập tức khoanh chân xếp bằng, không gian tối đen hết sức kì dị, lại không có giới hạn trên dưới trong thế giới này, tứ phương tám hướng không biên giới, càng không có đất liền, hắn cứ thế lơ lửng trong này.
“Hộ pháp”, Diệp Thành nhẩm niệm gọi tiên hoả và thiên lôi ra ngoài, đến cả hình nộm Tử Huyên cũng ra ngoài.
Ngay sau đó, tiên hoả hoá thành tiên hoả đạo thân, thiên lôi hoá thành thiên lôi đạo thân, chỉ có Tử Huyên vẫn như cây lao đứng nguyên tại chỗ, cả ba đứng xung quanh Diệp Thành.
Đột nhiên, Diệp Thành cảm thấy có chút an toàn.
…….
Tại Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.
Trong khu rừng trúc nhỏ, Sở Huyên và Sở Linh thẫn thờ đứng trước nấm mồ, khẽ lau đi bia mộ.
Long gia?
Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng gọi.
Thế nhưng vẫn không ai trả lời. Lúc này hắn mới phát hiện bản thể và chín phần phân thân của mình đã cắt đứt mối quan hệ.
“Hố đen không gian có thể khiến bản thể và phân thân mất đi mối liên hệ, điểm này không hay ho chút nào”, Diệp Thành há miệng, hắn vô thức nuốt nước bọt vì thế giới tối tăm này thật sự quá đáng sợ.
Rất nhanh sau đó hắn tế gọi ra thần thức vươn về một hướng.
Thế nhưng ba tới năm phút sau, hắn lại thu lại thần thức một cách bất lực, nơi mà thần thức đi qua chỉ là một mảng u tối, không có ánh sáng, không có sinh khí, vô bờ bến, tĩnh lặng đến đáng sợ.
“Không thể ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa”, Diệp Thành bất giác lạnh người.
Sau đó hắn nhắm mắt trái lại, định tiếp tục sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo với mình.
Thế nhưng hắn còn chưa kịp dùng bí thuật thì đã phun ra máu, cơn đau đớn từ bên măt trái khiến thần hải của hắn sục sôi, khoé mắt có dòng máu đen chảy ra.
“Đáng chết, sức mạnh Tiên Luân Đồng Lực còn chưa phục hồi”, Diệp Thành xoa đi vết máu nơi khoé miệng.
Nghĩ thì cũng phải, hắn dùng Tiên Luân Thiên Chiếu sau đó lại dùng Tiên Luân Thiên Đạo, chỉ cách nhau một phút, tiêu hao quá nhiều sức mạnh Tiên Luân nên đã không đủ sức thi triển Tiên Luân Thiên Đạo nữa.
“Hồi phục thương thế cái đã”, Diệp Thành lập tức khoanh chân xếp bằng, không gian tối đen hết sức kì dị, lại không có giới hạn trên dưới trong thế giới này, tứ phương tám hướng không biên giới, càng không có đất liền, hắn cứ thế lơ lửng trong này.
“Hộ pháp”, Diệp Thành nhẩm niệm gọi tiên hoả và thiên lôi ra ngoài, đến cả hình nộm Tử Huyên cũng ra ngoài.
Ngay sau đó, tiên hoả hoá thành tiên hoả đạo thân, thiên lôi hoá thành thiên lôi đạo thân, chỉ có Tử Huyên vẫn như cây lao đứng nguyên tại chỗ, cả ba đứng xung quanh Diệp Thành.
Đột nhiên, Diệp Thành cảm thấy có chút an toàn.
…….
Tại Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.
Trong khu rừng trúc nhỏ, Sở Huyên và Sở Linh thẫn thờ đứng trước nấm mồ, khẽ lau đi bia mộ.