“A!”
Trong động phủ của nhà họ Mạc, Diệp Thành đột nhiên ngồi bật dậy.
Sau vài ba giây ngơ ngác, hắn mới vội vàng nhìn quanh, phát hiện mình đã trở về từ giấc mơ.
“Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?”
Diệp Thành ôm đầu, có phần không phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo, lòng trăm mối tơ vò, những thắc mắc như thuỷ triều nhấn chìm hắn.
“Mở cửa!”
Đang lúc đầu óc hắn rối bời thì bên ngoài động phủ có người đạp cửa.
Hùng Nhị tới đạp cửa rất mạnh, vác gậy răng sói như muốn phá cửa xông vào.
Diệp Thành lắc đầu, chầm chậm đứng dậy, nhìn lướt qua bức tranh, lông mày nhíu lại thật chặt.
“Tất cả những nghi ngờ, cuối cùng ta sẽ giải đáp hết!”
Diệp Thành hít một hơi thật sâu, phất tay cất cuộn tranh đi rồi xoay người bước ra khỏi động phủ.
Tiếp đó bên ngoài động phủ vang lên tiếng hét thảm thiết như sói tru, giây trước Hùng Nhị còn đang đạp cửa, bây giờ đã bị Diệp Thành đè xuống đất đánh tơi tả, Hùng Nhị không biết lửa giận của Diệp Thành từ đâu mà có, Diệp Thành cũng càng không biết vì sao mình đánh Hùng Nhị, đến một lý do cũng không có.
Hùng Nhị gào khóc, nước mắt nước mũi đầm đìa.
Diệp Thành ho khan một tiếng, thầm nói ra tay hơi mạnh, hắn bèn phất tay cho hình ảnh lạc ấn trên núi ở Hằng Nhạc hiện ra: Đường Như Huyên đang ngồi bó gối trên đỉnh núi, lặng lẽ ngửa đầu nhìn bầu trời sao.
Lần này Hùng Nhị càng khóc đau đớn hơn.
Hoa Vân, Chu Ngạo, Nguyệt Trì Huân và những người chuyển kiếp của Đại Sở tới, thấy Hùng Nhị như vậy thì đều thảng thốt.
Diệp Thành không ngừng vung tay, từng tia tiên quang bay ra khỏi thần hải của hắn, bên trong tiên quang cũng lạc ấn hình ảnh lưu lại từ Đại Sở.
Những người chuyển kiếp run lên, kích động rơi lệ.
Đêm xuống, người chuyển kiếp của Đại Sở tụ họp với nhau, rượu thơm nồng nàn, không khí ấm áp.
Cho đến tận khuya, mọi người mới say khướt.
Diệp Thành đứng dậy, dùng pháp lực hoá giải men rượu, nhìn lướt qua những người chuyển kiếp một lượt rồi bước lên hư thiên.
Hắn ở Huyền Thiên Tinh Vực đã lâu, tìm kiếm tất cả các cổ tinh, cũng đã tìm thấy người chuyển kiếp của Đại Sở đầu thai tới Huyền Thiên Tinh Vực, nhiệm vụ ở tinh vực này đã hoàn thành, hắn phải tiếp tục một cuộc hành trình mới.
Những người chuyển kiếp của Đại Sở đang say khướt nhưng vẫn đứng dậy, vẫy tay về hướng Diệp Thành rời đi, lần ly biệt này có lẽ cả trăm nghìn năm sau mới gặp lại.
Diệp Thành bay ra khỏi Nam Thiên Tinh, nhìn bầu trời sao rồi bay vút đi trên tinh không như một tia thần mang.
Đây lại là một cuộc hành trình cô đơn nữa.
Ba ngày sau, hắn bay ra khỏi Huyền Thiên Tinh Vực, đặt chân đến một vùng tinh không mới, trên tinh không đồ có đánh dấu, là một tinh vực tên Ly Thiên.
Giống như Huyền Thiên Tinh Vực, bên rìa Ly Thiên Tinh Vực cũng là tinh không ít người, hắn bay suốt một ngày cũng không thấy cổ tinh có sự sống, ngược lại thiên thạch thì rất nhiều.
Không biết bao lâu sau Diệp Thành mới nhìn thấy những nhóm hai tu sĩ, ba tu sĩ xuất hiện, nhưng họ đều vội vàng băng qua tinh không.
Tinh không phía trước rung chuyển khiến Diệp Thành vô thức dừng bước.
Tinh không rung chuyển là do uy lực mạnh mẽ gây ra, đó là một bóng người, nói chính xác hơn là một người với thân hình to lớn, cao hơn ba trượng, hai cánh tay và bàn chân để trần, thân dưới quấn một tấm da hổ, trong tay cầm cây gậy lang nha đen kịt.
Ông ta như một người hoang dã bước ra từ vùng đại địa hoang vu, còn chưa đến gần mà khí thế hồng hoang đã dâng trào, cơ bắp lộ rõ sức mạnh bá đạo, cặp mắt như chuông đồng ánh lên tiên quang chói mắt.
“Thánh Nhân!”
Diệp Thành lẩm nhẩm, uy áp của người đó cực mạnh, cường hãn hơn bất kỳ Thánh Nhân nào mà hắn từng gặp.
Khi Diệp Thành thì thầm thì người hoang dã ấy đã đến, trên vai vác một con thú lớn, nhìn kỹ thì thấy đó là một con giao long màu đen đầm đìa máu tươi, thân mình dài chừng trăm trượng.
Người hoang dã cao ba trượng vác theo con giao long dài trăm trượng, cảnh tượng này đến Diệp Thành nhìn thấy cũng phải sửng sốt, tuy con giao long đó đã chết nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được nó là một bậc Thánh Nhân.
“Quá lợi hại!”
Diệp Thành thầm tặc lưỡi cảm thán, hắn có thể tưởng tượng ra được hình ảnh người hoang dã này cầm gậy lang nha đánh chết con giao long Thánh Nhân ấy.
“Kẻ này không thể động đến!”
Diệp Thành thầm nghĩ như vậy rồi tránh đi thật xa.
“Ấy?”
Diệp Thành vừa bay đi, người hoang dã đi ngang qua vô thức quay đầu lại, đôi mắt sáng rực như đuốc còn bắn ra tinh quang.
Ông ta lập tức vác con giao long Thánh Nhân đuổi theo, tuy thân hình to lớn, nhìn có vẻ vụng về nhưng thực tế ông ta không hề vụng, mỗi bước đi được cả chục nghìn trượng, chặn Diệp Thành tại vùng tinh không đó.
Đột nhiên bị chặn lại khiến Diệp Thành khẽ cau mày: “Vị tiền bối này, ông chặn ta là có ý gì?”
“Hoang Cổ Thánh Thể”, người hoang dã quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân, cánh mũi to phập phồng hít ngửi.
“Hoang Cổ Thánh Thể cái gì?”, Diệp Thành giả vờ khó hiểu nhìn người hoang dã.
“Ta đâu có ăn ngươi, ngươi sợ cái gì”, người hoang dã cười sang sảng, tiếng cười như tiếng chuông, ông ta nói mà tinh không xung quanh cũng rung chuyển: “Ngươi không cần phải lừa ta, ta có thể ngửi ra được khí huyết Thánh thể của ngươi”.
“Chắc tiền bối ngửi nhầm rồi”, Diệp Thành cười khan một tiếng, nhấc chân lại định bỏ đi.
“Ta lấy con giao long đen này đổi lấy một giọt Thánh huyết của ngươi”, người hoang dã lại chặn đường Diệp Thành, cười ngoác miệng: “Đây là thứ tốt đấy, toàn thân nó đều là bảo bối, mang về nướng mùi vị cũng rất ngon”.