“Thập Vạn Đại Sơn”.
“Thập Vạn Đại Sơn có sừng Kỳ Lân sao?”, Diệp Thành bất ngờ.
“Sư phụ nói đó là chiến trường cổ xưa, chôn vùi rất nhiều xương cốt của kẻ mạnh cái thế, trong đó không thiếu kẻ mạnh của Long tộc và Phượng Hoàng tộc”, Lâm Thi Hoạ từ tốn nói: “Đến cả thần thú như Thanh Long và Phượng Hoàng còn có thì tám phần sẽ có tộc Kỳ Lân, sư tôn nói cũng chỉ có khả năng có, còn rốt cục có tồn tại hay không thì cũng chỉ đến Thập Vạn Đại Sơn mới biết được”.
“Lại là nơi quỷ quái đó”, Diệp Thành day trán, nơi đó giống như cấm địa của Đại Sở, là nơi mà đến đó một lần rồi thì có đánh chết cũng không muốn đến lần thứ hai.
Hiện giờ nghĩ lại hắn vẫn còn thấy rợn người, sự đáng sợ của Thập Vạn Đại Sơn không hề yếu hơn cấm địa của Đại Sở, không nói đến những điểm khác, chỉ nói tới tà linh bên trong đó thôi, tà linh nào cũng dị thường, đến cả Nam Minh Ngọc Thu còn hoá điên thì có thể thấy nơi đó đáng sợ thế nào.
Có điều có thông tin còn hơn là khong.
Diệp Thành từng nhận lời với hậu duệ của vị Hoàng cùng tới Thập Vạn Đại Sơn, hiện giờ có thông tin về sừng Kỳ Lân nên hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Thấy Diệp Thành trầm tư, Lâm Thi Hoạ định nói gì đó lại thôi, cô khẽ quay người, cuối cùng nhìn Diệp Thành một lần cuối rồi bước vào hư không.
Tiếp đó, Hằng Nhạc Tông lần lượt có khách tới, về cơ bản đều là tu sĩ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên của tam tông chín điện, tám mươi thành.
Mục đích bọn họ tới đây đương nhiên là vì muốn giúp đỡ dịch chuyển thái cổ tinh thiên đò, tấm tinh thiên đồ khổng lồ như vậy không phải một hai người có thể di chuyển được, bên trong đó còn có trận cước, bất cứ một điểm nào đó sai sót đều có thể khiến thái cổ tinh thiên đồ mất linh.
Chưởng giáo Thanh Vân là Chu Ngạo cũng đã đến, bề ngoài là tới vì thai cổ tinh thiên đồ nhưng thực chất là tới vì Diệp Thành.
“Diệp huynh, lâu rồi không gặp, dạo này đệ có khoẻ không?”, Chu Ngạo mỉm cười khiến người ta cảm thấy như có cơn gió xuân thổi tới, nhưng trong lời nói của hắn lại mang theo ý tứ: “Lần trước sau khi tụ họp ở Thiên Đình ta đi hơi vội, có việc vẫn chưa nói với Diệp đệ”.
Diệp Thành mỉm cười nhìn đôi mắt đầy hi vọng của Chu Ngạo, sao hắn có thể không nhìn ra Chu Ngạo muốn nói về điều gì chứ.
“Đại Sở tự hình thành luân hồi, huynh có thể đi tìm Nguyệt Trì Huân của mình rồi”, cuối cùng Diệp Thành cũng nói ra bí mật của hắn.
“Diệp đệ nói thật sao?”, có lẽ vì quá kích động mà Chu Ngạo vội nắm chặt vai Diệp Thành, đôi mắt mong mỏi, chan hoà nước mắt, hi vọng Diệp Thành có thể đáp lại hắn một lần nữa.
“Đại Sở tự hình thành luân hồi, huynh có thể đi tìm Nguyệt Trì Huân của mình rồi”, đúng như Chu Ngạo mong muốn, Diệp Thành đáp lại một lần nữa, nói rồi không quên thoát khỏi bàn tay Chu Ngạo vì lực đạo của Chu Ngạo mạnh quá.
“Ta biết, ta biết rồi”, Chu Ngạo tay chân cuống cuồng, hắn cố gắng trấn tĩnh lại.
“Có việc này ta nhất định phải nói rõ ràng một chút”, Diệp Thành ho hắng, “sau khi cô ấy đầu thai chuyển khiếp, nói không chừng còn là tu sĩ, cũng có thể là người phàm, cũng có thể…không phải là người”.
“Có…có thể không phải là người?”, vẻ mặt Chu Ngạo kì quái, hắn nhìn Diệp Thành thăm dò: “Là…là sao?”
“Có nghĩa là ý đó đấy, là loài bốn chân, ba chân, hai chân, không chân nhưng chỉ cần là loài sống thì đều có khả năng, nói vậy đủ hàm súc chưa?”
“Đủ…đủ rồi”, Chu Ngạo từ vẻ mặt kì quái chuyển thành đặc sắc, hắn chợt nghĩ rằng nếu Nguyệt Trì Huân chuyển thế thành con héo thì hắn có bị doạ đến mức khóc thét không nữa.
“Việc là do người”, Diệp Thành vỗ vai Chu Ngạo, hắn quay người bước đi, “biển người mênh mông, hồng trần cuồn cuộn, muốn tìm một người như mò kim đáy bể, có lẽ cô ấy thực sự tồn tại nhưng có lẽ ở lần luân hồi tới, huynh vẫn chưa thể tìm thấy, huynh đệ, phải xem tạo hoá của mình rồi”.
“Ta sẽ tìm tới chân trời góc bể”, nhìn bóng người Diệp Thành rời đi, Chu Ngạo nắmc hặt tay, trong ánh mắt rõ ý kiên định.
Haiz!
Trên con đường đi trên linh sơn, Diệp Thành chốc chốc lại thở dài.
Hắn không chắc chắn có phải Đại Sở tự hình thành luân hồi vì Thiên Huyền Môn không cho hắn đáp án chính xác, có lẽ vì hắn không dùng tới cơ hội mà Đông Hoàng Thái Tâm ban cho để hỏi cặn kẽ vấn đề này.
Đúng như Hồng Trần Tuyết nói, hi vọng mong manh còn tốt hơn là tuyệt vọng, hắn cho Chu Ngạo một hi vọng nhưng không biết hi vọng này có trở thành tuyệt vọng tàn khốc không nữa.
Diệp Thành thật sự hi vọng Đại Sở tự hình thành luân hồi, như vậy hắn cũng có thể tìm thấy được các trưởng lão, đệ tử của Hằng Nhạc Tông bỏ mạng năm xưa cùng Liễu Như Yên gảy đàn cho hắn, canh chừng bên giường hắn và nhìn hắn mà cười ngây ngốc.