Khi nói chuyện, người chuyển kiếp của Đại Sở đã tới gần, hơn mười nghìn người đứng kín cả một vùng, điều đáng nói là dù tu sĩ nam hay tu sĩ nữ thì sắc mặt đều không tốt lắm.
Kẻ mạnh của nhà Ngự Linh ho khan, cười khà khà bước lên nghênh đón, vẻ mặt ai cũng xấu hổ: “Hiểu lầm, hiểu lầm, người nhà mà không biết là người nhà, mong các vị thông gia lượng thứ”.
“Xem ngươi nói kìa, chúng ta không phải người hẹp hòi”, Hoàng Đạo Công cười ngoác miệng, để lộ hai hàm răng vàng ố, vừa nói vừa lấy cây bổng chuỳ trong túi đựng đồ ra.
Giống như ông ta, đa số người chuyển kiếp cũng đều không bình thường, nam tu sĩ ngúng nguẩy lắc đầu ngậm tăm, tay cầm vũ khí đánh người, trông tên nào cũng như lưu manh.
Còn các tu sĩ nữ thì cười tươi như hoa, nhưng đều làm một hành động đó là… xắn tay áo.
Thấy cảnh tượng này, kẻ mạnh nhà Ngự Linh tiến lên tiếp đón kia trở nên hơi kỳ quái, đám người đối diện hiển nhiên không bình thường lắm, trông thì cười rất vui vẻ, nhưng nhìn thế nào cũng thấy sởn gai ốc.
Quả nhiên, màn kịch chính đã xuất hiện, kẻ mạnh nhà Ngự Linh đứng đầu còn chưa kịp chào hỏi xong đã bị Hoàng Đạo Công kéo sang một bên: “Chúng ta tìm lão tam nhà ngươi nói chuyện”.
“Đạo hữu, ngươi…”
“Không sao, chúng ta không phải người hẹp hòi”, người chuyển kiếp của Đại Sở xông lên như bầy ong vỡ tổ, kẻ mạnh nhà Ngự Linh đang chắp tay chào hỏi đều bị kéo hết sang một bên, tam công tử nhà Ngự Linh lập tức bị bao vây chật kín.
“Làm gì đấy! Các ngươi làm gì thế hả?”, tam công tử nhà Ngự Linh sợ rồi, gần như khóc toáng lên.
“Đừng sợ, đây là tập tục của quê hương chúng ta, quý ai thì đánh người đó”, cây gậy của Hoàng Đạo Công đã hạ xuống, những người chuyển kiếp cũng không nhàn rỗi, lập tức nhấn chìm tam công tử.
Tiếng hét như giết heo nhanh chóng vang vọng khắp thiên địa, vẫn là tiếng hét thảm thiết ngang ngạnh ấy.
Khung cảnh này đúng là đáng sợ, cao thủ nhà Ngự Linh nhìn mà khoé miệng đều giật giật, vừa nãy còn nói chúng ta không phải người hẹp hòi mà sao bây giờ đã đánh rồi? Các ngươi là người ở đâu, tập tục kỳ quái gì thế?
Lập tức, không ít người nhìn Thánh nữ Tinh Nguyệt, cô vẫn dửng dưng đứng trên hư thiên không xa, nhìn bầu trời vô tận, làm như không có chuyện gì: “Thời tiết hôm nay thích thật”.
Thấy Thánh nữ Tinh Nguyệt như vậy, nhóm lão bối nhà Ngự Linh đều vuốt râu đầy ẩn ý, không biết vì sao nhìn cảnh tượng này trong lòng họ lại nảy lên ý tưởng muốn làm thơ.
Diệp Thành cũng đã ra khỏi sơn cốc, thấy cảnh tượng đẫm máu này, hắn không khỏi cười toe toét.
Người chuyển kiếp đã đi ra hết nhưng không thấy Chu Dịch đâu, người như ông ta đã nhìn thấu mọi điều giả dối, thích ở nơi thanh tịnh, mà sơn cốc vắng vẻ là thích hợp nhất, ông không muốn tới tiên sơn nhà Ngự Linh.
Không biết đến lúc nào những người chuyển kiếp mới dừng tay, trên mặt ai nấy đều hiện rõ chữ ‘sảng khoái’ rất to.
Lại nhìn tới lão tam nhà Ngự Linh, hắn ta đang nằm giang chân giang tay trên đất, bị đánh đến nỗi nương thân cũng chẳng nhận ra, cao thủ nhà Ngự Linh thấy vậy đều thở dài tặc lưỡi, đám người này đâu chỉ là hung hãn!
Sau một màn đẫm máu, cuối cùng hai bên cũng rầm rộ lên đường trở về.
Lão tam nhà Ngự Linh lần này đã thành thật, cúi đầu như cừu nhỏ ngoan ngoãn, đám súc sinh mặt dày không biết xấu hổ kia ra tay chẳng biết nặng nhẹ, đánh khiến con người ta khóc thét.
“Này!”
Cuối cùng Mộ Dung Vân Hoàng cũng không nhìn nổi nữa, hung hăng lườm hắn ta rồi đưa một chiếc khăn tay màu trắng tới.
“Tốt quá rồi!”
Lão tam Ngự Linh cười hì hì, lau máu mũi rồi vội vàng nhận lấy, cười vô tư, sau đó còn hít một hơi thật sâu ngửi mùi hương của nữ tử trên khăn tay, cảm giác thật tuyệt.
Mộ Dung Vân Hoàng vừa tức vừa buồn cười, kiếp trước cô đã hơn một nghìn tuổi mà bây giờ cũng lại tỏ ra ngọt ngào đối với một tu sĩ mới hơn hai trăm tuổi, đây là sự dịu dàng của riêng phái nữ.
Có lẽ là đã trải qua chiến tranh tàn khốc, lại qua hai trăm năm luân hồi, kiếp trước không có mối tình thuộc về mình nên kiếp này cô mới mong muốn có tổ ấm của riêng mình.
Khi màn đêm buông xuống, hơn hai mươi nghìn người mới về đến tiên sơn Ngự Linh.
Cao thủ nhà Ngự Linh vẫn bình thường, đây là tiên sơn nhà họ, đi đường cũng quen.
Nhưng những người chuyển kiếp thì lại tò mò mới lạ, đều chuyển kiếp tới tinh vực này đương nhiên họ đã nghe tới uy danh của nhà Ngự Linh, là thế lực duy nhất có thể sánh ngang với Bái Nguyệt Thần Giáo ở tinh vực này.
Thánh nữ Tinh Nguyệt đi bên cạnh Diệp Thành cũng nhiệt tình, giới thiệu với mọi người suốt chặng đường.
Diệp Thành cũng đi theo, âm thầm mở Tiên Nhãn, nhìn quanh tiên sơn này.
Lúc trước hắn đã tới nơi này nhưng là ở ngoài núi, bây giờ đi vào cảm giác rất khác, nơi đây mây mù vờn quanh tựa như tiên cảnh chốn nhân gian, mọi người đi cùng nhau khí thế hừng hực mạnh mẽ, chỉ riêng uy áp của địa thế này thôi đã không phải nơi bình thường có thể chịu được, rất bá đạo.
Ngoài những điều này ra còn có rất nhiều cấm chế và pháp trận bí mật đáng gờm, đều liên quan đến sức mạnh bá đạo.
Nhìn thấy thực lực của nhà Ngự Linh, hắn cũng thấy yên tâm, để người chuyển kiếp ở đây, an toàn đương nhiên không phải vấn đề, so với những vì sao khác, phòng ngự của nơi này rất tốt.