Sáng sớm, ánh nắng chan hoà chiếu rọi khắp Chu Tước Tinh như khiến vì sao đỏ rực này được khoác lên lớp áo tinh khiết.
Một ngày mới bắt đầu, một hành trình mới mở ra.
Ở U Đô, từng tu sĩ ra vào tấp nập, từng đội nhóm làm nhiệm vụ, phần lớn đều đang bận rộn kiếm tiền, bọn họ chỉ mong muốn sớm mua được căn nhà ở U Đô để bớt đi nỗi lo phải lang thang ở bên ngoài cả ngày.
Trên thiên tiêu, Diệp Thành ngự kiếm tới, hắn bay từ trên trời xuống và cứ thế di chuyển về phía cổng thành.
Hắn đã tháo lớp mặt nạ quỷ minh, có lẽ vì tu vi ở mức bình thường nên người ta không mấy chú ý đến hắn.
“Nghe nói gì chưa, Xích Diệm Hùng Sư nuốt chửng một tu sĩ cảnh giới Hoàng”, vừa đáp xuống Diệp Thành đã nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao.
“Nuốt chửng một tu sĩ cảnh giới Hoàng?”, có người hít vào một hơi khí lạnh.
“Ta chứng kiến cảnh tượng đó, thực sự sặc mùi máu tanh”.
“Xích Diệm Hùng Sư mà phát điên lên là đáng sợ nhất”.
“Vậy tiểu tử cảnh giới Thiên tầng thứ nhất kia cũng được đấy, ta đã từng gặp những kẻ to gan nhưng chưa gặp kẻ nào mạnh như hắn”, có người tặc lưỡi.
“Xem ra sau này không thể tới rừng yêu thú nữa, Xích Diệm Hùng Sư vẫn còn thù hằn”, có lão bối tu sĩ vuốt râu, “may mà Chu Tước Tinh không chỉ có một cánh rừng yêu thú đó”.
Nghe tiếng bàn tán từ tứ phương, Diệp Thành bất giác ho hắng, trong lòng hắn đang thầm mặc niệm cho tên tu sĩ Chuẩn Hoàng kia, nếu như hắn nhân lúc loạn lạc mà cướp đi linh nhũ Tiên Liên thì chưa chắc tên tu sĩ Chuẩn Hoàng kia phải bỏ mạng.
Đây là giới tu sĩ, pháp tắc sinh tồn khốc liệt, chuyện sống còn cũng chỉ là sớm muộn, có trách thì trách tên tu sĩ Chuẩn Hoàng đó chưa đủ đạo hành mà thôi.
Khi nói Diệp Thành đã tới bên dưới phiến đá giao nhiệm vụ.
Ấy?
Diệp Thành vừa tới đã kéo theo sự chú ý của rất nhiều người, mười mấy ngày trước hắn cũng tới đây nhận hơn một trăm ngọc bài nhiệm vụ khiến ai nấy đều kinh ngạc.
Lúc này cho dù là tên gác cổng trước đó cũng phải quay đầu sang nhìn, nét mặt có phần tối sầm lại.
Tiền bối, phiền kiểm tra một chút!
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành đưa ra hơn một trăm ngọc bài nhiệm vụ và hơn một trăm viên thú nguyên của yêu thú, tất cả được đặt trên chiếc bàn bằng ngọc thạch.
Ôi trời!
Nhìn hơn một trăm viên thú nguyên yêu thú nhuốm máu, những tu sĩ đứng bên dưới phiến đá đều vô cùng bất ngờ.
“Hơn một trăm viên thú nguyên, đây chính là hơn một trăm viên thú nguyên của yêu thú đấy!”
“Chỉ mười mấy ngày đã hoàn thành? Hắn có còn là người không?”
“Khu rừng yêu thú vô cùng nguy hiểm mà hắn vẫn có thể nguyên vẹn ra ngoài thế này sao?”, lúc này tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn Diệp Thành, đặc biệt là những tu sĩ trước đó giễu cợt hắn, hơn một trăm viên thú nguyên của yêu thú giống như hơn một trăm cái tát giáng thẳng vào mặt bọn họ.
“Không ồn ào”, so với nhóm tu sĩ kia thì trưởng lão phụ trách tiếp nhận nhiệm vụ lại tỏ ra điềm tĩnh hơn nhiều.
U Đô trưởng lão kiểm đếm số thú nguyên của yêu thú một cách cẩn thận, đây chính là bằng chứng chứng minh hoàn thành nhiệm vụ không thể sai sót, những người ra nhiệm vụ về cơ bản đều là luyện đan sư, bọn họ cần những viên thú nguyên này để luyện đan, không thể nào sơ xuất được.
Sau khi kiểm đếm kĩ càng, trưởng lão U Đô mới khẽ mỉm cười quan sát Diệp Thành bằng ánh mắt tán thưởng rồi mới đưa cho hắn một cái túi đựng đồ.
“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành vội nhận lấy, hắn hành lễ nhanh gọn rồi bước tới cổng thành dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Lại lần nữa tới trước mặt tên gác cổng, vẻ mặt tên này kì quái hơn nhiều, hắn nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, Diệp Thành trong mắt hắn từ đầu tới cuối là một sự tồn tại khác biệt không phải dùng lời có thể tả hết được.
Nhìn mãi nhìn mãi, hắn dừng lại ở Tiểu Ưng trên vai Diệp Thành.
Mặc dù Tiểu Ưng là Liệt Diệm Kim Ưng nhưng hiện giờ chỉ là một con chim sẻ nhỏ, có điều đôi mắt sắc lạnh của nó vẫn khiến tên gác cổng phải rùng mình.
“Đạo hữu, cầm lấy nguyên thạch đi”, khi tên gác cổng đang mải nhìn Tiểu Ưng thì Diệp Thành đã nhét một viên nguyên thạch vào tay hắn, lần này chính là nguyên thạch thật, không phải linh thạch mà hắn ngưng tụ ra.
Đã là nguyên thạch thì tên gác cổng đương nhiên không ngăn cản nữa.
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn sải bước vào trong cổng thành U Đô.
Bước vào trong, Diệp Thành phải choán ngợp trước mà thẫn thờ tại chỗ.
Trong mắt hắn là cảnh tượng vô cùng hoành tráng, mây và sương quyện vào nhau tạo nên khung cảnh bồng bềnh hư ảo, tiên khuyết lầu các sừng sững, bóng người đi lại tấp nập, xung quanh vang lên tiếng hô gọi rộn ràng, nơi này thực sự hết đỗi phồn hoa, chẳng khác nào tiên cảnh chốn nhân gian.
Xa xa núi non trùng điệp, từng con đường nhỏ quanh co giữa rừng cây, chốc chốc lại thấy tiên hạc vung cánh bay lượn lập lờ giữa vân đoan.
Lại nhìn lên trên cao, tự tạo thành càn khôn, mỗi tầng một thế giới, kết nối với nhau tạo thành cửu trùng thiên, mỗi một tầng đều có tiên quang chói lọi tứ phương, còn có cả mây sương mờ ảo che lấp, cho dù với khả năng quan sát của hắn thì cũng không thể nhìn thấu.
“Lăng Tiêu Tiên Khuyết Cửu Trùng Thiên, quả là lớn mạnh”.
Diệp Thành tấm tắc trong lòng, hắn vô thức bước ra giống như một tên nhà quê chưa từng thấy thế giới bên ngoài, cả chặng đường cứ nhìn trái ngó phải.
Theo Diệp Thành thấy thì con đường của U Đô giống như đạo tắc vậy, cùng đan xen với nhau, từng con đường phồn hoa lấp ló đình đài lầu các, lại thêm rất nhiều cây cổ thụ với hình dạng dị thường, đến cả từng chiếc lá bay cũng lấp lánh ánh sáng, tiếng nước chảy róc rách trong veo như hơi thở của tự nhiên.
Diệp Thành càng nhìn càng suýt soa, sự phồn hoa của U Đô đã vượt qua mọi tưởng tượng của hắn, sự đầu tư của gia tộc Chu Tước thực sự khiến hắn phải bất ngờ.
Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn bắt đầu bấm ngón tay tính toán.
Tính mãi tính mãi, Diệp Thành bất giác ngẩng đầu nhìn về Cửu Thiên mờ ảo, người chuyển kiếp ở U Đô không ở bên dưới mà lại ở bên trên và điều khiến hắn hân hoan đó là ở đây không phải chỉ có một người chuyển kiếp.
Ngay sau đó, Diệp Thành liền sải bước đi, hắn bước vào thiên tiêu.
Thế nhưng điều khiến Diệp Thành khó hiểu đó là có một luồng sức mạnh trấn áp hắn khiến hắn không thể ngự không phi hành.
Tiên Thiên Cấm Chế!
Diệp Thành cau mày và nhanh chóng vỡ lẽ, e rằng không chỉ mình hắn mà ngay cả những người ở tầng mây thứ nhất về cơ bản đều bị ràng buộc bởi áp lực Tiên Thiên Cấm Chế nên không thể phi thiên, còn từ tầng thứ hai đến tầng thứ chín có bị ràng buộc bởi cấm chế này hay không thì hắn không biết.
Về điểm này, Diệp Thành lại lần nữa phải trầm trồ với đại thần thông của gia tộc Chu Tước vì Tiên Thiên Cấm Chế quá bá đạo.
Cửu Trùng Thiên!
Diệp Thành lẩm bẩm, thầm nghĩ cấp bậc ở U Đô được phân định rất rạch ròi, Cửu Trùng Thiên với hình dạng kim tự tháp, càng lên cao thì thân phận càng quý giá, đây là sự thể hiện pháp tắc sinh tồn của kẻ mạnh.
Không thể phi thiên đương nhiên sẽ không ngăn nổi Diệp Thành lên trên, không bay được thì còn đường khác.
Nghĩ tới đây, Diệp Thành lập tức tìm một người trong đám người đang qua lại, đó là một thanh niên mặt mày hốc hác, tu vi không mạnh, chỉ ở cảnh giới Thiên, đôi mắt nhỏ ti hí khiến hắn trông thế nào cũng thấy gian xảo.
“Ngươi có bệnh à?”, tên thanh niên kia mắng chửi, hắn đang đi thì bị lôi lại nên tức tối khó chịu.
“Đi đường nào lên kia?”, Diệp Thành cứ thế nhét luôn một viên nguyên thạch vào miệng tên này.
“Trung tâm thành có Truyền Tống Trận cửu thiên”, tên thanh niên kia nhìn thấy nguyên thạch thì mặt mày cười giả lả, lại còn cắn cắn viên nguyên thạch, chỉ sợ Diệp Thành lấy nguyên thạch giả để lừa mình.
“Lên trên kia có phải nộp tiền không?”, Diệp Thành lại lên tiếng hỏi.
“Miễn phí”.
“Đa tạ”, Diệp Thành nói rồi lập tức quay người rời đi nhưng lại bị tên thanh niên kia gọi lại.
“Ngươi có lệnh bài tài sản không?”, tên thanh niên cố mở to đôi mắt ti hí nhìn Diệp Thành.
“Cái gì mà lệnh bài tài sản?”, Diệp Thành sững người.
“Người mua được nhà ở U Đô thì mới có lệnh bài tài sản”.
“Sao vậy? Không có lệnh bài tài sản thì không lên kia được à?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.
“Thừa lời”, tên thanh niên liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.
“Không có lệnh bài tài sản thì không lên kia được, đây là cái quy tắc chết tiệt do ai đặt ra vậy?”, Diệp Thành thầm mắng chửi kẻ đó trong lòng, vậy có nghĩa là hắn phải gom đủ tiền mua nhà, xong xuôi thì thành một tên nghèo kiết xác.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành lập tức quay người, chớp mắt một cái hắn đã biến mất trong dòng người.
“Đúng là có vấn đề”, phía sau, tên thanh niên vẫn còn lẩm bẩm nhưng nhìn thấy nguyên thạch trong tay mình thì lại dãn mặt mày mà tươi cười hớn hở, mẹ kiếp, đi đường thôi cũng có thể kiếm ra tiền, đúng là may mắn!