“Cách gì?”, Mục Huyền Công vội hỏi.
“H đen không gian”, Diệp Thành lập tức đáp lời.
“Ngươi chắc chắn có thể chứ?”, mắt Mục Huyền Công sáng lên nhìn Diệp Thành.
“Vãn bối đã từng thử”, Diệp Thành trầm giọng, “với hiểu biết của vãn bối về hố đen không gian thì nó có thể che đi dị tượng độ kiếp, như vậy thì người ta sẽ không biết lão tổ đang độ kiếp”.
“Đáng tin đấy”, Mục Huyền Công vuốt râu.
“Không còn đường lui nữa, buộc phải đánh cược một phen thôi”, Diệp Thành thi triển Tiên Luân Thiên Đạo đưa Nhược Thiên Chu Tước vào trong hố đen không gian.
“Chỉ mong bà ấy có thể độ qua được kiếp số này”, Mục Huyền Công nhìn vào tinh không như đang cầu khẩn trời cao.
Trong hố đen không gian, Diệp Thành và Nhược Thiên Chu Tước đã hiện thân.
Vừa đáp xuống Diệp Thành đã bước ra cả mười mấy trượng, tiếp đó khí huyết sục sôi, hắn ngưng tụ ra lớp Tiên Thiên Canh Khí khải giáp.
Vẻ mặt của Diệp Thành có phần tái nhợt, quan trọng là vì đây là lần đầu tiên hắn đưa Nhược Thiên Chu Tước một tu sĩ Chuẩn Thánh vào đây, uy lực của tu sĩ Chuẩn Thánh vô cùng mạnh mẽ, Tiên Luân Thiên Đạo có phần khó chống đỡ nổi.
Tiếp đó chính là tử khí từ cơ thể của Nhược Thiên Chu Tước toả ra, đứng gần với bà ta sẽ bị liên luỵ, nếu như quanh năm đứng cùng với một người như vậy thì sinh khí sẽ bị ăn mòn.
Ba nghìn năm rồi!
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, đây chính là diện mạo mà Nhược Thiên Chu Tước vốn dĩ cần đối mặt.
Bà ta hiện giờ quá già nua, cơ thể gầy khô, nhìn không ra bất cứ sinh khí nào, toàn thân mang theo dấu tích của thời gian.
Chỉ thấy cơ thể Nhược Thiên Chu Tước run rẩy, bà ta mở mắt, đôi mắt vẩn đục.
“Đây là đâu?”, Nhược Thiên Chu Tước run run, giọng nói khản đặc, đôi mắt nheo lại.
“Hố đen không gian”, ở cách đó mười mấy trượng, Diệp Thành truyền âm đến.
“Bóng tối vô tận, thật khiến người ta phải sợ hãi”, Nhược Thiên Chu Tước nói với giọng khản đặc.
“Mọi thứ đến quá đột ngột, vãn bối chỉ có thể nghĩ tới nơi này, nơi này có lẽ có thể che đi dị tượng độ kiếp của người”.
“Đa tạ”.
“Người cứ yên tâm độ thiên nhân ngũ suy ở đây”, Diệp Thành nói rồi liên tục tế ra linh châu chiếu sáng khiến không gian hàng chục nghìn trượng quanh đó đều rực sáng, có ánh sáng mới có hi vọng.
“Ngươi và ta sao lại tương ngộ trong mơ?”, Nhược Thiên Chu Tước khó nhọc ngẩng đầu, tĩnh lặng quan sát Diệp Thành.
“Việc trái với quy luật thông thường đương nhiên sẽ nghĩ không thông”, Diệp Thành mỉm cười.
“Nói thực thì ta đã nhiều lần nằm mơ về nơi đó, những ngày gần đây lại càng mơ nhiều hơn”, Nhược Thiên Chu Tước nói ra bí mật, “bóng hình mà ta vẽ chính là đến từ trong mộng cảnh”.
“Đó chính là Đại Sở, là quê hương của vãn bối”.
“Đại Sở, quê hương của ngươi?”, Nhược Thiên Chu Tước thầm nhủ, bà ta cau mày, càng nghĩ càng khó hiểu.
“Có lẽ đó cũng là quê hương của người”, Diệp Thành mỉm cười, hắn nhìn Nhược Thiên Chu Tước với ánh mắt đầy ý tứ sâu xa, mọi sự việc diễn ra trong mơ hắn thực sự không thể giải thích nhưng thân phận kiếp trước của Nhược Thiên Chu Tước thì có lẽ đúng như hắn nghĩ, chính là Diệm Phi, còn người mà bà ta vẽ là Thần Hoàng”.
“Có lẽ vậy”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười mỏi mệt, bà ta vẫn nhìn Diệp Thành, “ta cần phải độ kiếp rồi, có thể sẽ sống mà cũng có thể phải chết, lão thân có một thỉnh cầu, mong vãn bối đồng ý”.
“Vãn bối xin lắng nghe”, Diệp Thành chắp tay, nói.
“Thành thân với Linh Nhi”.
“Tiền bối xin đừng như vậy, vãn bối và U Đô không thể dùng liên hôn về chính trị để ràng buộc được”, Diệp Thành mỉm cười, “dù người không còn trên đời thì vãn bối cũng vẫn bảo vệ U Đô, Diệp Thành còn thì U Đô còn”.
“Ân tình này Chu Tước mãi mãi không bao giờ quên”, Nhược Thiên Chu Tước nhắm mắt, bà ta mỉm cười như được an ủi phần nào, thế rồi bà ta như không còn âu lo gì nữa, giải toả áp lực về kiếp số, bên trong cơ thể có ánh sáng lan toả, bao trùm lấy tử khí của bà ta.
Tiếp đó, một đạo thần hồng phóng ra khỏi cơ thể, hoá thành một con chim hồng tước khổng lồ, choán mắt trong hố đen.
Diệp Thành nghiêng đầu nhìn, hắn nhìn chim hồng tước mà có phần kiêng dè, nó mang theo uy lực của bậc thánh nhân, không phải tu vi Chuẩn Thánh có thể so bì.
Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn sang Nhược Thiên Chu Tước, bà đã bắt đầu độ kiếp, toàn thân từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài, lục phủ ngũ tạng, kì kinh bát mạch, tứ chi bách hài đều có lôi điện như muốn xé tan thân thể già nua ấy.
Thấy vậy, Diệp Thành cảm thấy có phần xót xa.
Thiên nhân ngũ suy, kiếp số của bản thân còn hơn cả lôi phạt của trời cao.
Thế rồi Diệp Thành giơ tay lên, hắn liên tục bấm đốt tay, dùng Chu Thiên Diễn Hoá tính toán vận mệnh của Nhược Thiên Chu Tước.
Có điều, điều khiến hắn phải bất lực đó là mệnh cách của Nhược Thiên Chu Tước quá cao, có một luồng sức mạnh thần bí che đi huyền cơ, cho dù là Chu Thiên Diễn Hoá cũng không thể phá được, muốn tính toán số mệnh của bà thì ít nhất hắn phải tiến giới tới cảnh giới Hoàng mới có khả năng, đây chính là sự kiểm soát có sẵn.
Bà ấy có lẽ là Diệm Phi, nhất định là Diệm Phi!
Diệp Thành thu lại thần thông, hắn tĩnh lặng nhìn Nhược Thiên Chu Tước, vì đã từng gặp trong mộng cảnh ở Đại Sở nên càng khiến Diệp Thành quả quyết hơn.
Thế nhưng cuối cùng hắn Diệp Thành cũng kiềm chế lại, hắn không sử dụng bí thuật nghịch thiên về kí ức kiếp trước với Nhược Thiên Chu Tước.
Đối với một tu sĩ Chuẩn Thánh mà nói thì đụng chạm tới kí ức kiếp trước là việc làm cấm kị, chỉ cần không may sơ xuất sẽ gặp ma chướng, chắc chắn ảnh hưởng tới việc độ kiếp số thiên nhân ngũ suy nên Diệp Thành không dám cược, hắn cũng không thể cược được.
Diệp Thành cần phải đợi, đợi Nhược Thiên Chu Tước tiến giới tới cảnh giới Thánh Nhân, không có rào cản là kiếp số thì có lẽ hắn có thể thử.
Cuối cùng, Diệp Thành nhìn Nhược Thiên Chu Tước lần cuối rồi ra khỏi hố đen không gian.
Thế nào?
Thấy Diệp Thành ra ngoài, Mục Huyền Công vội tiến lên trước.
Lão tổ đang độ kiếp!
Diệp Thành nói rồi không quên nhìn tinh không tứ phương, quả thực không hề xuất hiện dị tượng độ kiếp, sự thực chứng minh suy đoán của hắn là chính xác, hố đen không gian quả thực có thể che đị dị tượng độ kiếp.
“Không có dị tượng độ kiếp, phía Thanh Long Tinh sẽ không biết Chu Tước đang độ kiếp”, Mục Huyền Công vô cùng kích động.
“Chỉ cần qua mấy ngày này là được”, Diệp Thành mỉm cười.
“Ta đi bố trí phòng ngự, tránh Thanh Long Tinh tới xâm phạm”, Mục Huyền Công nói rồi lập tức rời đi.
“Tiền bối xin dừng chân”, Diệp Thành ngăn Mục Huyền Công lại, “mọi thứ làm như cũ vẫn hơn, nếu điều binh tăng thêm phòng ngự thì ngược lại kéo theo sự nghi ngờ của Thanh Long Tinh, nếu bọn chúng đánh tới đây thì nguy to”.
“Không ngờ ngươi còn rất hiểu binh pháp”, Mục Huyền Công mỉm cười.
“Đạo về binh, thật thật giả giả, hư hư thực thực chính là đấu về pháp”, Diệp Thành mỉm cười.
“Vậy thì ta nghe theo ngươi”, Mục Huyền Công hít vào một hơi thật sâu, ông ta nhìn vào tinh không, không biết vì sao có Diệp Thành ở đây lại khiến ông ta yên tâm hơn phần nào, U Đô cũng nhờ có hắn mà vượt qua kiếp nạn.
Diệp Thành tìm một chỗ thoải mái nghỉ ngơi, hắn lấy vò rượu ra sau đó ngẩng đầu nhìn trời như thể trông thấy sơn hà bao la rộng lớn và Ngọc Nữ Phong yêu dấu dù cách đó vô số vạn dặm.
Có điều, Ngọc Nữ Phong lúc này quả thực có hai bóng người đang đứng đó.
Một nam một nữ như trong mộng ảo, một người là Đông Hoàng Thái Tâm, một người là Phục Nhai, không ai biết bọn họ tới đây làm gì, cũng không ai biết bọn họ đứng trên Ngọc Nữ Phong.
“Thần nữ, người chắc chắn đã trông thấy Diệp Thành sao?”, Phục Nhai đảo mắt nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.
“Không chỉ Diệp Thành mà còn có Diệm Phi”, Đông Hoàng Thái Tâm lên tiếng.
“Không thể nào”, Phục Nhai lắc đầu, nói, “Diệp Thành quay về thì ta không thể không biết, còn Diệm Phi, ba nghìn năm trước đã quy tịch, sao có thể xuất hiện ở Đại Sở?”
“Đế đạo tiên thuật, mộng hồi thiên cổ”.