Nhưng ngay sau đó, Diệp Thành bất giác nheo mắt, lẩm bẩm: “Sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long”.
“Tiểu tử, đúng là rất lâu rồi không được gặp đệ đấy”, Hoắc Đằng nhoẻn miệng cười, nhưng nụ cười của hắn lại không được tự nhiên cho lắm, sự khác thường nhỏ này vẫn bị Diệp Thành phát hiện.
Diệp Thành mặt không đổi sắc, hắn nở nụ cười: “Hoắc Đằng sư huynh! Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”
“Tính ra cũng khoảng hơn ba tháng rồi!”, Hoắc Đằng gãi đầu, nghĩ một lát rồi mới khẳng định: “Ừm, từ đêm trước khi tổ chức cuộc thi ngoại môn đến giờ được hơn ba tháng rồi”.
“Vậy huynh thấy ta thế nào?”, Diệp Thành vừa giúp Hoắc Đằng hoá giải uy lực của linh hồn Thái Hư Cổ Long vừa nhét đan dược vào miệng hắn ta.
“Đương nhiên không có gì để nói”, Hoắc Đằng vừa nhai viên đan dược vừa cười: “Chúng ta là huynh đệ tốt!”
“Ừm, nếu đã là huynh đệ tốt thì có chuyện gì huynh đừng giấu ta”, Diệp Thành nói xong còn liếc nhìn Hoắc Đằng: “Có một số chuyện nếu để ta nghe từ miệng người khác thì chúng ta không cần phải làm huynh đệ nữa đâu”.
“Ta…”, Hoắc Đằng mở miệng vừa định nói thì nghe thấy Bàng Đại Xuyên ho nhẹ một tiếng, hắn ta không ngốc, hắn biết tiếng ho nhẹ ấy chính là tín hiệu, có nghĩa là điều gì nên nói, điều gì không nên nói thì hắn đừng nói.
Thấy vậy Diệp Thành nhướng mày, liếc nhìn Bàng Đại Xuyên: “Bàng trưởng lão! Mặc dù con hơi bất cần đời nhưng con không ngốc, trưởng lão cũng đừng đánh giá thấp chỉ số thông minh của con. Ra ngoài cánh cửa này con sẽ biết điều con nên biết, điều không nên biết chắc chắn cũng sẽ biết”.
“Nói linh tinh gì vậy, đa nghi như Tào Tháo”, Bàng Đại Xuyên không mấy vui vẻ lên tiếng.
Diệp Thành cười nhẹ chứ không nói gì, hắn vẫn giúp Hoắc Đằng gột sạch sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long trong cơ thể. Dưới tác dụng kép của đan dược và Tiên Hoả, vết thương trên người Hoắc Đằng đã dần khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhưng điều khiến Diệp Thành nhíu mày là nền tảng tu vi của Hoắc Đằng đã bị tổn hại, là trở ngại lớn đối với việc tu luyện sau này, kẻ đánh hắn ta bị thương chắc chắn là một kẻ bụng dạ nham hiểm.
Không biết đến khi nào hắn mới thu tay lại, nhìn Hoắc Đằng và Bàng Đại Xuyên: “Con sẽ tự đi tìm câu trả lời, hai người cứ từ từ nói chuyện”.
“Còn ai nữa?”, Diệp Thành hỏi câu này rất bình tĩnh, những người hiểu hắn có lẽ đều biết, hắn càng bình tĩnh lại càng đáng sợ, giống như khoảnh khắc trước khi một con hung thú tỉnh lại.
Hoắc Đằng biết mình không thể giấu nên đành cắn răng nói tiếp: “Hắn… Hắn bắt Đường Như Huyên, còn suýt… suýt… suýt…”
“Huynh không cần nói nữa”, cuối cùng Diệp Thành cũng buông Hoắc Đằng ra, giọng điệu vẫn bình thản, sau đó hắn xoay người bước ra ngoài cửa.
Sau khi hắn đi, Hoắc Đằng nhìn Bàng Đại Xuyên: “Trưởng lão, có phải con không nên nói cho đệ ấy biết không?”
“Tiểu tử, đúng là rất lâu rồi không được gặp đệ đấy”, Hoắc Đằng nhoẻn miệng cười, nhưng nụ cười của hắn lại không được tự nhiên cho lắm, sự khác thường nhỏ này vẫn bị Diệp Thành phát hiện.
Diệp Thành mặt không đổi sắc, hắn nở nụ cười: “Hoắc Đằng sư huynh! Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”
“Tính ra cũng khoảng hơn ba tháng rồi!”, Hoắc Đằng gãi đầu, nghĩ một lát rồi mới khẳng định: “Ừm, từ đêm trước khi tổ chức cuộc thi ngoại môn đến giờ được hơn ba tháng rồi”.
“Vậy huynh thấy ta thế nào?”, Diệp Thành vừa giúp Hoắc Đằng hoá giải uy lực của linh hồn Thái Hư Cổ Long vừa nhét đan dược vào miệng hắn ta.
“Đương nhiên không có gì để nói”, Hoắc Đằng vừa nhai viên đan dược vừa cười: “Chúng ta là huynh đệ tốt!”
“Ừm, nếu đã là huynh đệ tốt thì có chuyện gì huynh đừng giấu ta”, Diệp Thành nói xong còn liếc nhìn Hoắc Đằng: “Có một số chuyện nếu để ta nghe từ miệng người khác thì chúng ta không cần phải làm huynh đệ nữa đâu”.
“Ta…”, Hoắc Đằng mở miệng vừa định nói thì nghe thấy Bàng Đại Xuyên ho nhẹ một tiếng, hắn ta không ngốc, hắn biết tiếng ho nhẹ ấy chính là tín hiệu, có nghĩa là điều gì nên nói, điều gì không nên nói thì hắn đừng nói.
Thấy vậy Diệp Thành nhướng mày, liếc nhìn Bàng Đại Xuyên: “Bàng trưởng lão! Mặc dù con hơi bất cần đời nhưng con không ngốc, trưởng lão cũng đừng đánh giá thấp chỉ số thông minh của con. Ra ngoài cánh cửa này con sẽ biết điều con nên biết, điều không nên biết chắc chắn cũng sẽ biết”.
“Nói linh tinh gì vậy, đa nghi như Tào Tháo”, Bàng Đại Xuyên không mấy vui vẻ lên tiếng.
Diệp Thành cười nhẹ chứ không nói gì, hắn vẫn giúp Hoắc Đằng gột sạch sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long trong cơ thể. Dưới tác dụng kép của đan dược và Tiên Hoả, vết thương trên người Hoắc Đằng đã dần khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhưng điều khiến Diệp Thành nhíu mày là nền tảng tu vi của Hoắc Đằng đã bị tổn hại, là trở ngại lớn đối với việc tu luyện sau này, kẻ đánh hắn ta bị thương chắc chắn là một kẻ bụng dạ nham hiểm.
Không biết đến khi nào hắn mới thu tay lại, nhìn Hoắc Đằng và Bàng Đại Xuyên: “Con sẽ tự đi tìm câu trả lời, hai người cứ từ từ nói chuyện”.
“Còn ai nữa?”, Diệp Thành hỏi câu này rất bình tĩnh, những người hiểu hắn có lẽ đều biết, hắn càng bình tĩnh lại càng đáng sợ, giống như khoảnh khắc trước khi một con hung thú tỉnh lại.
Hoắc Đằng biết mình không thể giấu nên đành cắn răng nói tiếp: “Hắn… Hắn bắt Đường Như Huyên, còn suýt… suýt… suýt…”
“Huynh không cần nói nữa”, cuối cùng Diệp Thành cũng buông Hoắc Đằng ra, giọng điệu vẫn bình thản, sau đó hắn xoay người bước ra ngoài cửa.
Sau khi hắn đi, Hoắc Đằng nhìn Bàng Đại Xuyên: “Trưởng lão, có phải con không nên nói cho đệ ấy biết không?”