“Ngươi không cần nói ác như thế chứ!”
“Cũng không phải ta đe doạ ngươi”, Thái Hư Cổ Long liếc mắt nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành: “Trong lịch sử của Chính Dương Tông từng có một kí chủ làm nhiều điều ác, cưỡng gian rồi giết rất nhiều nữ đệ tử, đệ tử chân truyền đệ nhất của Chính Dương Tông khi ấy không ưa nên hai người đại chiến với nhau. Ngươi đoán xem thế nào? Đệ tử chân truyền đệ nhất đó bị Hội Thái thượng trưởng lão lăng trì, cực kỳ thảm khốc!”
Lăng trì?
Nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, Diệp Thành không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
“Ra ngoài hết đi!”, ở bên này, Dương Đỉnh Thiên đã xua tay.
“Kết cục này là tốt nhất rồi”, Liễu Dật mỉm cười.
“Đi thôi”, Diệp Thành hít một hơi thật sâu, trước khi đi còn liếc nhìn Doãn Chí Bình vẫn đang ngồi xếp bằng trên tế đàn.
Bên ngoài điện, mấy người phía Từ Phúc, Đạo Huyền vẫn đang nôn nóng chờ đợi, thi thoảng cũng sẽ ngó vào trong.
“Ngay cả sư tôn cũng sốc, sao ta có cảm giác không lành nhỉ?”
“Hy vọng đừng xảy ra sự cố gì”.
“Ai da, chờ đợi là đau khổ!”
“Ra rồi, ra rồi”, phía Tư Đồ Nam đang sốt ruột chờ đợi, thấy có người từ đại điện đi ra, ai nấy đều hô lên.
Dưới sự chú ý của mọi người, mấy người phía Diệp Thành và Liễu Dật vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài.
Hế?
Thấy Diệp Thành đi ra, mọi người đều thảng thốt: “Ơ? Diệp Thành không phải kí chủ à?”
Mọi người thầm nghĩ trong lòng như vậy sau đó đồng loạt vây quanh.
Ngay sau đó, hiện trường bùng nổ.
“Độ… Độ phù hợp những chín phần?”
“Chẳng trách ngay cả sư tôn và các Thái thượng trưởng lão cũng phải giật mình”.
“Độ phù hợp này gần như là hoàn hảo!”
“Chín phần, không ngờ những chín phần”, người kích động nhất đương nhiên vẫn là Triệu Chí Kính của Giới Luật Đường ở ngoại môn, vì đồ nhi của ông ta có được độ phù hợp những chín phần. Ông ta có thể tưởng tượng đồ nhi của mình sau này sẽ nghịch thiên nhường nào, chỉ một điểm này thôi, người làm sư phụ là ông ta cũng sẽ một bước lên trời.
“Tiểu tử”, Từ Phúc vỗ vai Diệp Thành từ phía sau: “Mấy ngày tới đừng đi đâu, ba ngày nữa theo ta đi xa một chuyến”.
“Đi xa? Đi đâu ạ?”
“Đan Thành, đại hội đấu đan ba năm một lần sắp bắt đầu rồi, gia gia đưa con đi mở mang tầm mắt”.
“Không phải người định cho con tham gia đại hội đấu đan đấy chứ?”, Diệp Thành dò hỏi: “Bây giờ con đang mang thân phận của một kẻ vô dụng, luyện đan dưới con mắt bao người như vậy chẳng phải sẽ bại lộ sao?”
“Cũng không phải ta đe doạ ngươi”, Thái Hư Cổ Long liếc mắt nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành: “Trong lịch sử của Chính Dương Tông từng có một kí chủ làm nhiều điều ác, cưỡng gian rồi giết rất nhiều nữ đệ tử, đệ tử chân truyền đệ nhất của Chính Dương Tông khi ấy không ưa nên hai người đại chiến với nhau. Ngươi đoán xem thế nào? Đệ tử chân truyền đệ nhất đó bị Hội Thái thượng trưởng lão lăng trì, cực kỳ thảm khốc!”
Lăng trì?
Nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, Diệp Thành không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
“Ra ngoài hết đi!”, ở bên này, Dương Đỉnh Thiên đã xua tay.
“Kết cục này là tốt nhất rồi”, Liễu Dật mỉm cười.
“Đi thôi”, Diệp Thành hít một hơi thật sâu, trước khi đi còn liếc nhìn Doãn Chí Bình vẫn đang ngồi xếp bằng trên tế đàn.
Bên ngoài điện, mấy người phía Từ Phúc, Đạo Huyền vẫn đang nôn nóng chờ đợi, thi thoảng cũng sẽ ngó vào trong.
“Ngay cả sư tôn cũng sốc, sao ta có cảm giác không lành nhỉ?”
“Hy vọng đừng xảy ra sự cố gì”.
“Ai da, chờ đợi là đau khổ!”
“Ra rồi, ra rồi”, phía Tư Đồ Nam đang sốt ruột chờ đợi, thấy có người từ đại điện đi ra, ai nấy đều hô lên.
Dưới sự chú ý của mọi người, mấy người phía Diệp Thành và Liễu Dật vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài.
Hế?
Thấy Diệp Thành đi ra, mọi người đều thảng thốt: “Ơ? Diệp Thành không phải kí chủ à?”
Mọi người thầm nghĩ trong lòng như vậy sau đó đồng loạt vây quanh.
Ngay sau đó, hiện trường bùng nổ.
“Độ… Độ phù hợp những chín phần?”
“Chẳng trách ngay cả sư tôn và các Thái thượng trưởng lão cũng phải giật mình”.
“Độ phù hợp này gần như là hoàn hảo!”
“Chín phần, không ngờ những chín phần”, người kích động nhất đương nhiên vẫn là Triệu Chí Kính của Giới Luật Đường ở ngoại môn, vì đồ nhi của ông ta có được độ phù hợp những chín phần. Ông ta có thể tưởng tượng đồ nhi của mình sau này sẽ nghịch thiên nhường nào, chỉ một điểm này thôi, người làm sư phụ là ông ta cũng sẽ một bước lên trời.
“Tiểu tử”, Từ Phúc vỗ vai Diệp Thành từ phía sau: “Mấy ngày tới đừng đi đâu, ba ngày nữa theo ta đi xa một chuyến”.
“Đi xa? Đi đâu ạ?”
“Đan Thành, đại hội đấu đan ba năm một lần sắp bắt đầu rồi, gia gia đưa con đi mở mang tầm mắt”.
“Không phải người định cho con tham gia đại hội đấu đan đấy chứ?”, Diệp Thành dò hỏi: “Bây giờ con đang mang thân phận của một kẻ vô dụng, luyện đan dưới con mắt bao người như vậy chẳng phải sẽ bại lộ sao?”