Thấy trận thế lớn như vậy, Diệp Thành lạnh toát từ đầu tới chân, trước đó hắn đã bị vây bắt nhiều lần nhưng không rơi vào cảnh nguy hiểm như lúc này, lần này là ba người ở cảnh giới Chân Dương phía Khổng Tào sát phạt tới.
Nên biết rằng trong số những tên này mặc dù có nhiều tên ở cảnh giới Nhân Nguyên nhưng điều đó lại không đáng sợ, hắn kiêng dè nhất chính là ba tên ở cảnh giới Chân Dương phía Khổng Tào.
Những tên ở cảnh giới Chân Dương chân khí trong vùng đan điền đã được tôi luyện hoàn toàn thành linh lực, cũng vì bọn họ có linh lực nên có tư cách ngự động binh khí, một khi binh khí xuất hiện thì sẽ lập tức trấn áp được trận thế.
Vút!
Diệp Thành lật tay lấy ra kiếm Xích Tiêu, sau đó đẩy chân khí vào kiếm, hắn chém ra một kiếm nghịch thiên khiến cho thiên võng kia bị rách một lỗ lớn.
Gừ! Tiếng gầm của thú vang lên, Thú Tâm Nộ được thi triển. Diệp Thành nhảy lên thoát ra khỏi nơi có thiên võng đang bay xuống.
“Chạy đi đâu”, Giang Dương là tên đầu tiên xông lên, cổ ấn trên đầu hắn bay ra, lơ lửng trong không trung, phát ra ánh sáng chói loá, và còn có một luồng sức mạnh khủng khiếp xuất hiện.
Mặc dù Giang Dương chưa thể hồi phục lại toàn bộ uy năng của cổ ấn nhưng Diệp Thành đã lập tức bị chèn ép.
Vù!
Tả Khâu Minh cũng di chuyển, gương linh trên đầu chiếu rọi, khí thế không hề thua kém cổ ấn của Giang Dương, Diệp Thành còn chưa kịp đứng vững đã bị gương linh kia ép đến mức lảo đảo, tiếp sau đó là linh khí đồng lư của Khổng Tào phát sáng khiến Diệp Thành ói ra máu.
“Chết đi”, thấy Diệp Thành bị kiểm soát bởi ba thứ binh khí, Dương Vệ lập tức di chuyển tung ra một đạo chưởng ấn.
Rầm!
Diệp Thành trúng chiêu tiếp tục phun ra máu.
A…..!
Diệp Thành phẫn nộ, máu trong người chảy nhanh hơn, như thể có ngọn lửa thiêu đốt.
“Mở cho ta”, Diệp Thành lại lần nữa hét lên, ba thứ binh khí kia chèn ép như thế kích động nguồn năng lượng trong cơ thể Diệp Thành, chân khí trong vùng đan điền cuộn trào.
“Tên tiểu tử này…”, có thể thoát ra khỏi sự kiểm soát của ba binh khí này, đều này khiến mấy người phía Khổng Tào hết sức kinh ngạc.
“Hắn mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí, hắn là yêu nghiệt sao?”
“Nơi này không ở được”, cả ba tên có vẻ nhìn ra được khả năng khiến người ta phải kiêng dè của Diệp Thành, mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí mà đã khiến người ta phải kinh sợ thế này rồi, nếu hắn lớn hơn nữa thì khả năng còn vượt trội hơn, bọn họ không muốn gây thêm thù để bị trả thù ở những tháng ngày sau này.
“Không màng sống chết”, Khổng Tào lạnh giọng ra lệnh, hắn là tên đầu tiên sát phạt tới, một đạo đại thủ ấn được tung ra.
Hàng Long.
Diệp Thành sử dụng mật thuật mạnh mẽ, lấy mạnh đánh mạnh, đấu chọi với Khổng Tào.
Rầm!
Hai chưởng đối kháng vang lên tiếng vang dữ dội.
Vút!
Khi lùi về sau, Tả Khâu Minh lập tức rút kiếm ra, uy lực mạnh mẽ vô cùng.
Diệp Thành phản ứng rất nhanh, bước ra bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan né tránh qua từng nhát kiếm kinh người của Tả Khâu Minh, còn từng đao Khổng Tào chém xuống tại tạo thêm từng khe rãnh sâu hoắm trên mặt đất.
Sau ba tên này là từng đòn công kích từ tứ phương tám hướng, nào chưởng ảnh, chưởng ấn, kiếm khí, đao mang, tất cả đều tung về phía Diệp Thành.
Thiên Canh Kiếm Trận.
Diệp Thành lạnh giọng, hắn vung kiếm Xích Tiêu ngưng tụ ra Thiên Canh Kiếm Trận.
Có điều Thiên Canh Kiếm Trận dù khả năng phòng ngự mạnh nhưng Diệp Thành vẫn chưa luyện nó tới độ chín muồi, lại thêm tứ phương tám hướng lúc này có quá nhiều người đánh tới, vả lại tên nào tên nấy tu vi không hề yếu khiến kiếm trận của hắn vừa được hình thành đã bị phá vỡ. Phụt!
Phụt!
Kiếm ảnh bay đi, trên cơ thể Diệp Thành để lại từng vết thương rỉ máu, chưởng ấn chưởng ảnh đánh tới khiến xương khớp và kinh mạch của hắn đứt lìa.
“Chết tiệt”, Diệp Thành phẫn nộ,tay trái cầm roi sắt, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu, hắn không màng tới những vết thương trùng trùng trên cơ thể mà sát phạt về phía Dương Vệ, vì ở tứ phương thì chỉ có Dương Vệ là thực lực yếu nhất.
Thấy Diệp Thành sát phạt tới, Dương Vệ lại lần nữa sử dụng cung và tiễn, huyền khuyết truy phong tiễn lại lần nữa được thi triển.
Vút!
Diệp Thành không hề né tránh, cứ thế để cho trường tiễn kia đâm vào cơ thể mình, còn hắn vẫn cố gắng tiến lại gần Dương Vệ, vung ra một roi thật mạnh.
A…!
Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, soi sắt quất ra quả không khiến Diệp Thành phải thất vọng, kể cả Dương Vệ đã đặt một chân vào cảnh giới Chân Dương thì cũng vẫn bị đánh đau đớn, thất khiếu chảy máu, đầu óc mộng mị.
Dương Vệ hoa mắt, trước mắt tối sầm lại, Diệp Thành đạp hắn bay ra khỏi đó. . Đam Mỹ Hay
Vút!
Đột nhiên phía sau có tiếng binh khí bay tới, đó là binh khí của Tả Khâu Minh đánh ra.
Diệp Thành lại lần nữa trúng chiêu, đạo kinh mang kia đâm vào sau lưng hắn khiến máu tươi chảy ra ròng ròng, và ngay sau đó, đợt công kích tiếp theo bắt đầu ập đến. Diệp Thành còn chưa đứng vững đã bị đánh bay đi.
“Bắt lấy hắn”, Giang Dương sát phạt tới, bảo ấn trên đầu bay ra, sát kiếm trong tay rung lên, cứ thế đánh ngã Diệp Thành.
Diệp Thành cố đứng dậy, hắn ngẩng đầu, sử dụng mật pháp Cuồng Long Thiên Nộ.
Gừ!
Sóng âm dữ dội mang theo tiếng gầm của rồng vang lên khiến Giang Dương đang xông lên lập tức trúng chiêu, kể cả là một tên ở cảnh giới Chân Dương như hắn, trong trường hợp không có sự chuẩn bị từ trước cũng bị sóng âm kia làm cho điên loạn đầu óc.
“Còn muốn chạy?”, Khổng Tào tức tối tung chưởng bay tới.
Hàng Long!
Hàng Long!
Diệp Thành điên cuồng đánh liên tiếp ra hai chưởng Hàng Long, long ảnh màu vàng kim bay lên trời ép Khổng Tào lùi về sau.
Trong giây phút ngắn ngủi đó, Tả Khâu Minh cũng sát phạt đến, hắn chém ra một kiếm khiến phần ngực Diệp Thành bị thương một vết thương sâu. Nếu không phải cơ thể Diệp Thành rắn rỏi thì nhát kiếm này đủ uy lực chém hắn làm đôi rồi.
Cút!
Diệp Thành gầm lên, chỉ ra Nhất Dương Chỉ, chọc thủng vai Tả Khâu Minh.
Trong lúc lùi về sau, có tên chém ra một kiếm, Diệp Thành lập tức nắm thanh trường kiếm kia trong tay, đánh ra một đòn khiến tên đệ tử kia ngã nhào, sau đó hắn mới quay người bỏ chạy.
Trong rừng hoang không hề yên tĩnh.
Cảnh tượng đại chiến này kéo dài từ nửa đêm tới sáng sớm hôm sau, rồi lại kéo dài từ sáng sớm tới khi màn đêm buông xuống. Diệp Thành ôm lấy cơ thể chằng chịt vết thương, hắn lại bị vây đánh thêm vài lần nữa nhưng đều phải trả giá bằng những vết thương đau đớn mới có thể thoát thân.
“Vì sao bọn chúng lại có thể bắt được phương hướng của mình chuẩn như vậy?”, Diệp Thành vừa phun ra máu vừa suy nghĩ như thể phát hiện ra căn nguyên của vấn đề.
Hắn kiểm tra cơ thể mình. Quả nhiên, trên chân hắn có một tấm linh phù, và linh phù này còn phát ra ánh sáng yếu ớt.
“Truy tung phù”, Diệp Thành nheo mắt, “chẳng trách mà bọn chúng có thể tìm được phương của mình, chẳng trách mà ba tên đệ tử cảnh giới Chân Dương đều xuất hiện đồng thời, mọi thứ đều vì tấm truy tung phù này mà ra”.
“Kế hoạch hay lắm”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn xé ngay tấm linh phù kia ra.
Nên biết rằng trong số những tên này mặc dù có nhiều tên ở cảnh giới Nhân Nguyên nhưng điều đó lại không đáng sợ, hắn kiêng dè nhất chính là ba tên ở cảnh giới Chân Dương phía Khổng Tào.
Những tên ở cảnh giới Chân Dương chân khí trong vùng đan điền đã được tôi luyện hoàn toàn thành linh lực, cũng vì bọn họ có linh lực nên có tư cách ngự động binh khí, một khi binh khí xuất hiện thì sẽ lập tức trấn áp được trận thế.
Vút!
Diệp Thành lật tay lấy ra kiếm Xích Tiêu, sau đó đẩy chân khí vào kiếm, hắn chém ra một kiếm nghịch thiên khiến cho thiên võng kia bị rách một lỗ lớn.
Gừ! Tiếng gầm của thú vang lên, Thú Tâm Nộ được thi triển. Diệp Thành nhảy lên thoát ra khỏi nơi có thiên võng đang bay xuống.
“Chạy đi đâu”, Giang Dương là tên đầu tiên xông lên, cổ ấn trên đầu hắn bay ra, lơ lửng trong không trung, phát ra ánh sáng chói loá, và còn có một luồng sức mạnh khủng khiếp xuất hiện.
Mặc dù Giang Dương chưa thể hồi phục lại toàn bộ uy năng của cổ ấn nhưng Diệp Thành đã lập tức bị chèn ép.
Vù!
Tả Khâu Minh cũng di chuyển, gương linh trên đầu chiếu rọi, khí thế không hề thua kém cổ ấn của Giang Dương, Diệp Thành còn chưa kịp đứng vững đã bị gương linh kia ép đến mức lảo đảo, tiếp sau đó là linh khí đồng lư của Khổng Tào phát sáng khiến Diệp Thành ói ra máu.
“Chết đi”, thấy Diệp Thành bị kiểm soát bởi ba thứ binh khí, Dương Vệ lập tức di chuyển tung ra một đạo chưởng ấn.
Rầm!
Diệp Thành trúng chiêu tiếp tục phun ra máu.
A…..!
Diệp Thành phẫn nộ, máu trong người chảy nhanh hơn, như thể có ngọn lửa thiêu đốt.
“Mở cho ta”, Diệp Thành lại lần nữa hét lên, ba thứ binh khí kia chèn ép như thế kích động nguồn năng lượng trong cơ thể Diệp Thành, chân khí trong vùng đan điền cuộn trào.
“Tên tiểu tử này…”, có thể thoát ra khỏi sự kiểm soát của ba binh khí này, đều này khiến mấy người phía Khổng Tào hết sức kinh ngạc.
“Hắn mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí, hắn là yêu nghiệt sao?”
“Nơi này không ở được”, cả ba tên có vẻ nhìn ra được khả năng khiến người ta phải kiêng dè của Diệp Thành, mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí mà đã khiến người ta phải kinh sợ thế này rồi, nếu hắn lớn hơn nữa thì khả năng còn vượt trội hơn, bọn họ không muốn gây thêm thù để bị trả thù ở những tháng ngày sau này.
“Không màng sống chết”, Khổng Tào lạnh giọng ra lệnh, hắn là tên đầu tiên sát phạt tới, một đạo đại thủ ấn được tung ra.
Hàng Long.
Diệp Thành sử dụng mật thuật mạnh mẽ, lấy mạnh đánh mạnh, đấu chọi với Khổng Tào.
Rầm!
Hai chưởng đối kháng vang lên tiếng vang dữ dội.
Vút!
Khi lùi về sau, Tả Khâu Minh lập tức rút kiếm ra, uy lực mạnh mẽ vô cùng.
Diệp Thành phản ứng rất nhanh, bước ra bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan né tránh qua từng nhát kiếm kinh người của Tả Khâu Minh, còn từng đao Khổng Tào chém xuống tại tạo thêm từng khe rãnh sâu hoắm trên mặt đất.
Sau ba tên này là từng đòn công kích từ tứ phương tám hướng, nào chưởng ảnh, chưởng ấn, kiếm khí, đao mang, tất cả đều tung về phía Diệp Thành.
Thiên Canh Kiếm Trận.
Diệp Thành lạnh giọng, hắn vung kiếm Xích Tiêu ngưng tụ ra Thiên Canh Kiếm Trận.
Có điều Thiên Canh Kiếm Trận dù khả năng phòng ngự mạnh nhưng Diệp Thành vẫn chưa luyện nó tới độ chín muồi, lại thêm tứ phương tám hướng lúc này có quá nhiều người đánh tới, vả lại tên nào tên nấy tu vi không hề yếu khiến kiếm trận của hắn vừa được hình thành đã bị phá vỡ. Phụt!
Phụt!
Kiếm ảnh bay đi, trên cơ thể Diệp Thành để lại từng vết thương rỉ máu, chưởng ấn chưởng ảnh đánh tới khiến xương khớp và kinh mạch của hắn đứt lìa.
“Chết tiệt”, Diệp Thành phẫn nộ,tay trái cầm roi sắt, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu, hắn không màng tới những vết thương trùng trùng trên cơ thể mà sát phạt về phía Dương Vệ, vì ở tứ phương thì chỉ có Dương Vệ là thực lực yếu nhất.
Thấy Diệp Thành sát phạt tới, Dương Vệ lại lần nữa sử dụng cung và tiễn, huyền khuyết truy phong tiễn lại lần nữa được thi triển.
Vút!
Diệp Thành không hề né tránh, cứ thế để cho trường tiễn kia đâm vào cơ thể mình, còn hắn vẫn cố gắng tiến lại gần Dương Vệ, vung ra một roi thật mạnh.
A…!
Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, soi sắt quất ra quả không khiến Diệp Thành phải thất vọng, kể cả Dương Vệ đã đặt một chân vào cảnh giới Chân Dương thì cũng vẫn bị đánh đau đớn, thất khiếu chảy máu, đầu óc mộng mị.
Dương Vệ hoa mắt, trước mắt tối sầm lại, Diệp Thành đạp hắn bay ra khỏi đó. . Đam Mỹ Hay
Vút!
Đột nhiên phía sau có tiếng binh khí bay tới, đó là binh khí của Tả Khâu Minh đánh ra.
Diệp Thành lại lần nữa trúng chiêu, đạo kinh mang kia đâm vào sau lưng hắn khiến máu tươi chảy ra ròng ròng, và ngay sau đó, đợt công kích tiếp theo bắt đầu ập đến. Diệp Thành còn chưa đứng vững đã bị đánh bay đi.
“Bắt lấy hắn”, Giang Dương sát phạt tới, bảo ấn trên đầu bay ra, sát kiếm trong tay rung lên, cứ thế đánh ngã Diệp Thành.
Diệp Thành cố đứng dậy, hắn ngẩng đầu, sử dụng mật pháp Cuồng Long Thiên Nộ.
Gừ!
Sóng âm dữ dội mang theo tiếng gầm của rồng vang lên khiến Giang Dương đang xông lên lập tức trúng chiêu, kể cả là một tên ở cảnh giới Chân Dương như hắn, trong trường hợp không có sự chuẩn bị từ trước cũng bị sóng âm kia làm cho điên loạn đầu óc.
“Còn muốn chạy?”, Khổng Tào tức tối tung chưởng bay tới.
Hàng Long!
Hàng Long!
Diệp Thành điên cuồng đánh liên tiếp ra hai chưởng Hàng Long, long ảnh màu vàng kim bay lên trời ép Khổng Tào lùi về sau.
Trong giây phút ngắn ngủi đó, Tả Khâu Minh cũng sát phạt đến, hắn chém ra một kiếm khiến phần ngực Diệp Thành bị thương một vết thương sâu. Nếu không phải cơ thể Diệp Thành rắn rỏi thì nhát kiếm này đủ uy lực chém hắn làm đôi rồi.
Cút!
Diệp Thành gầm lên, chỉ ra Nhất Dương Chỉ, chọc thủng vai Tả Khâu Minh.
Trong lúc lùi về sau, có tên chém ra một kiếm, Diệp Thành lập tức nắm thanh trường kiếm kia trong tay, đánh ra một đòn khiến tên đệ tử kia ngã nhào, sau đó hắn mới quay người bỏ chạy.
Trong rừng hoang không hề yên tĩnh.
Cảnh tượng đại chiến này kéo dài từ nửa đêm tới sáng sớm hôm sau, rồi lại kéo dài từ sáng sớm tới khi màn đêm buông xuống. Diệp Thành ôm lấy cơ thể chằng chịt vết thương, hắn lại bị vây đánh thêm vài lần nữa nhưng đều phải trả giá bằng những vết thương đau đớn mới có thể thoát thân.
“Vì sao bọn chúng lại có thể bắt được phương hướng của mình chuẩn như vậy?”, Diệp Thành vừa phun ra máu vừa suy nghĩ như thể phát hiện ra căn nguyên của vấn đề.
Hắn kiểm tra cơ thể mình. Quả nhiên, trên chân hắn có một tấm linh phù, và linh phù này còn phát ra ánh sáng yếu ớt.
“Truy tung phù”, Diệp Thành nheo mắt, “chẳng trách mà bọn chúng có thể tìm được phương của mình, chẳng trách mà ba tên đệ tử cảnh giới Chân Dương đều xuất hiện đồng thời, mọi thứ đều vì tấm truy tung phù này mà ra”.
“Kế hoạch hay lắm”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn xé ngay tấm linh phù kia ra.