Nói rồi, hắn toan rời đi thì đột nhiên bị Sở Huyên lôi lại: “Tiểu tử, có một số chuyện ngươi không định nói với ta sao?”
Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành đầy ý tứ khiến hắn rợn cả người: “Khi ở trận so tài tam tông, tại sao ngươi lại biết nhiều bí thuật như vậy, còn thiên lôi của ngươi, mắt trái của ngươi nữa?”
“Đều…đều là do một lão tiền bối truyền cho con”
“Được, ngươi có bí mật ta không hỏi, giờ nói chuyện của chúng ta”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hứng thú: “Ngươi có biết trong kết giới Cửu Minh, bí thuật hợp thể của ta và muội muội vì sao lại thất bại không?”
“Vì…vì sao ạ?”, Diệp Thành hiếu kì nhìn Sở Huyên.
“Vì thi triển bí thuật đó cần hai thể chất đều phải là trinh nữ”.
“Trinh…trinh nữ?”, nghe vậy, Diệp Thành lập tức có cảm giác chỉ muốn bỏ chạy. Hắn dù có ngốc thế nào cũng có thể nghe ra ý của Sở Huyên là gì, đó chính là trong kết giới U Minh, Sở Linh đã nói ra chuyện đêm đó.
“Tiểu tử, có phải ngươi nhớ ra điều gì rồi không?”, Sở Huyên khoanh tay trước ngực mỉm cười nhìn Diệp Thành đầy hứng thú.
“Đó…đó chỉ là ngoài ý muốn thôi ạ”, Diệp Thành biết không giấu được nên bất giác ho hắng.
“Sau đó thì sao?”, Sở Huyên chớp mắt.
“Sau đó thì chúng con lên giường, thiên địa chứng dám con bị động, mãi tới khi Sở Linh ở trên người con rồi rên lên thật sự rất, rất....”
“Ta bảo ngươi nói những lời này sao?”, không đợi Diệp Thành nói xong, Sở Huyên đã vung tay giáng cái bạt rồi nói với Diệp Thành bằng giọng không mấy dễ chịu: “Ta hỏi ngươi định xử lý việc này thế nào?”
Sở Huyên thật sự tức đến mức hồ đồ, trong đôi mắt như muốn toé lửa. Cô thật sự không biết Diệp Thành thật sự ngờ nghệch hay đang giả ngờ nghệch khiến cô nghe tới chuyện này mà còn phải đỏ mặt.
Phía này, Diệp Thành suýt chút nữa thì chỉ còn nước vùi đầu vào đũng quần, hắn đã hiểu nhầm ý của Sở Huyên rồi.
“Nói thẳng ra thì ngươi định xử lý việc này thế nào?”, Sở Huyên lại lần nữa trừng mắt.
“Cũng không thể bắt con cưới…cưới cô ấy chứ?”, Diệp Thành ho hắng: “Cho dù con đồng ý thì cô ấy chưa chắc đồng ý, chúng con mà lên giường thật thì con sợ nửa đêm sẽ bị cô ấy bóp… bóp chết mất”.
“Ồ, ngươi cũng có lúc biết sợ sao? Lúc phong lưu sao không nhớ tới những điều này?”
“Sư phụ, người nói vậy là không đúng rồi”, Diệp Thành nói lại: “Lúc đó tình thế khẩn cấp, người cũng biết sự lợi hại của Hợp Hoan Tán thế nào mà. Nếu con không ra tay thì nói không chừng muội muội của người sẽ bị tàn phế mất”.
“Nghe ý của ngươi thì ta phải cảm ơn ngươi rồi?”, Sở Huyên mặt mày tươi cười nhìn Diệp Thành.
Thấy khuôn mặt quen thuộc đó của Sở Huyên, Diệp Thành tặc lưỡi cười trừ: “Cảm…cảm ơn thì không cần, sau này người bớt đánh con là được”.
Nói rồi, bủm một tiếng, hắn nhảy vào Ngọc Linh Trì rồi ngồi trong đó hít một hơi thật sâu vận hành bí pháp luyện thể. Các lỗ chân lông dãn ra, nuốt trọn tinh nguyên bên trong Ngọc Linh Trì.
Tiếp sau đó, nước trong Ngọc Linh Trì sủi lên, hình thành một vòng xoáy, tinh nguyên dồi dào như tìm được lỗ thoát, cứ thế chảy về phía Diệp Thành, thông qua từng lỗ chân lông của Diệp Thành trút vào cơ thể hắn.
Diệp Thành cũng không hề từ chối, cơ thể hắn như cái thùng không đáy, hấp thu thật lực tinh nguyên dồi dào kia.
Rào! Rào!
Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành đầy ý tứ khiến hắn rợn cả người: “Khi ở trận so tài tam tông, tại sao ngươi lại biết nhiều bí thuật như vậy, còn thiên lôi của ngươi, mắt trái của ngươi nữa?”
“Đều…đều là do một lão tiền bối truyền cho con”
“Được, ngươi có bí mật ta không hỏi, giờ nói chuyện của chúng ta”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hứng thú: “Ngươi có biết trong kết giới Cửu Minh, bí thuật hợp thể của ta và muội muội vì sao lại thất bại không?”
“Vì…vì sao ạ?”, Diệp Thành hiếu kì nhìn Sở Huyên.
“Vì thi triển bí thuật đó cần hai thể chất đều phải là trinh nữ”.
“Trinh…trinh nữ?”, nghe vậy, Diệp Thành lập tức có cảm giác chỉ muốn bỏ chạy. Hắn dù có ngốc thế nào cũng có thể nghe ra ý của Sở Huyên là gì, đó chính là trong kết giới U Minh, Sở Linh đã nói ra chuyện đêm đó.
“Tiểu tử, có phải ngươi nhớ ra điều gì rồi không?”, Sở Huyên khoanh tay trước ngực mỉm cười nhìn Diệp Thành đầy hứng thú.
“Đó…đó chỉ là ngoài ý muốn thôi ạ”, Diệp Thành biết không giấu được nên bất giác ho hắng.
“Sau đó thì sao?”, Sở Huyên chớp mắt.
“Sau đó thì chúng con lên giường, thiên địa chứng dám con bị động, mãi tới khi Sở Linh ở trên người con rồi rên lên thật sự rất, rất....”
“Ta bảo ngươi nói những lời này sao?”, không đợi Diệp Thành nói xong, Sở Huyên đã vung tay giáng cái bạt rồi nói với Diệp Thành bằng giọng không mấy dễ chịu: “Ta hỏi ngươi định xử lý việc này thế nào?”
Sở Huyên thật sự tức đến mức hồ đồ, trong đôi mắt như muốn toé lửa. Cô thật sự không biết Diệp Thành thật sự ngờ nghệch hay đang giả ngờ nghệch khiến cô nghe tới chuyện này mà còn phải đỏ mặt.
Phía này, Diệp Thành suýt chút nữa thì chỉ còn nước vùi đầu vào đũng quần, hắn đã hiểu nhầm ý của Sở Huyên rồi.
“Nói thẳng ra thì ngươi định xử lý việc này thế nào?”, Sở Huyên lại lần nữa trừng mắt.
“Cũng không thể bắt con cưới…cưới cô ấy chứ?”, Diệp Thành ho hắng: “Cho dù con đồng ý thì cô ấy chưa chắc đồng ý, chúng con mà lên giường thật thì con sợ nửa đêm sẽ bị cô ấy bóp… bóp chết mất”.
“Ồ, ngươi cũng có lúc biết sợ sao? Lúc phong lưu sao không nhớ tới những điều này?”
“Sư phụ, người nói vậy là không đúng rồi”, Diệp Thành nói lại: “Lúc đó tình thế khẩn cấp, người cũng biết sự lợi hại của Hợp Hoan Tán thế nào mà. Nếu con không ra tay thì nói không chừng muội muội của người sẽ bị tàn phế mất”.
“Nghe ý của ngươi thì ta phải cảm ơn ngươi rồi?”, Sở Huyên mặt mày tươi cười nhìn Diệp Thành.
Thấy khuôn mặt quen thuộc đó của Sở Huyên, Diệp Thành tặc lưỡi cười trừ: “Cảm…cảm ơn thì không cần, sau này người bớt đánh con là được”.
Nói rồi, bủm một tiếng, hắn nhảy vào Ngọc Linh Trì rồi ngồi trong đó hít một hơi thật sâu vận hành bí pháp luyện thể. Các lỗ chân lông dãn ra, nuốt trọn tinh nguyên bên trong Ngọc Linh Trì.
Tiếp sau đó, nước trong Ngọc Linh Trì sủi lên, hình thành một vòng xoáy, tinh nguyên dồi dào như tìm được lỗ thoát, cứ thế chảy về phía Diệp Thành, thông qua từng lỗ chân lông của Diệp Thành trút vào cơ thể hắn.
Diệp Thành cũng không hề từ chối, cơ thể hắn như cái thùng không đáy, hấp thu thật lực tinh nguyên dồi dào kia.
Rào! Rào!