Ầm!
Diệp Thành hét lên một tiếng, Hỗn Độn Thế Giới ở hai bên lại va chạm, phát ra tiếng ầm long trời lở đất.
Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành màu đen rung chuyển, sụp đổ từng tấc với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sông núi, cây cối, hoa cỏ đều sụp đổ, bị nghiền nát thành hư vô.
Phá!
Diệp Thành lại hô lên, Hỗn Độn Thế Giới đã đè trên Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành màu đen, thế giới hoa mỹ nhưng lại mang theo sức mạnh huỷ diệt thế giới, không ai có thể ngăn cản.
Bùm!
Tiếng nổ như tiếng sấm rền vang lên, Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành màu đen tan thành mây khói.
Mà Diệp Thành màu đen không có ngoại đạo pháp tướng bảo vệ cũng bị đè bẹp từng chút dưới Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành, dù hắn ta có mạnh hơn nữa cũng không có sức đánh trả, hoá thành một vũng nước đen, lại trở về đầm vô vọng.
Ầm!
Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành cũng sụp đổ, liên tục tiêu tán trong sự sụp đổ.
Phía Sở Huyên và Sở Linh cũng tiêu tán theo, điều đáng nói là trước khi họ tiêu tán đều nở nụ cười với Diệp Thành, giống như đang chờ hắn quay về.
Chờ ta!
Diệp Thành nở nụ cười mệt mỏi, đôi mắt ảm đạm cuối cùng cũng nhắm lại, hắn yếu ớt rơi từ trên hư thiên xuống.
Đầm vô vọng tối tăm tĩnh mịch, giờ phút này lại trở về với sự yên lặng vốn có.
Không biết đến khi nào mặt biển tĩnh lặng mới gợn lên sóng đen, nhấn chìm Diệp Thành đang ngất xỉu.
…
Đêm tối mà yên tĩnh.
Bên ngoài đầm vô vọng, trên Bàn Long Hải Vực vẫn người đông như nêm.
Đã một tháng từ khi Diệp Thành bị ép vào đầm vô vọng.
Nhưng Thị Huyết Diêm La và Huyết Linh lão tổ đã không còn ở đây, có vẻ đã ra về, chỉ còn các thế lực lớn ở lại đề phòng Diệp Thành sống sót trở ra.
Dưới màn đêm đen, thủ lĩnh của các thế lực lớn tụ tập với nhau, thi thoảng lại đưa mắt nhìn về phía đầm vô vọng: “Đã lâu như vậy rồi chắc hắn đã chết ở trong đó từ lâu, đó là đầm vô vọng cơ mà”.
“Ta đã nói rồi mà, hay là chúng ta rút đi!”, nhìn đầm vô vọng phía xa, có người rùng mình: “Nơi này quá đáng sợ”.
“Vậy rút nhé?”, thủ lĩnh các thế lực lớn liếc nhìn nhau.
“Rút”, lập tức có người đứng dậy: “Lão tử không muốn ở lại nơi quái quỷ này thêm một giây nào nữa”.
“Ta thích nghe câu này nhất đấy”, có người lên tiếng lập tức có người phụ hoạ, mọi người lần lượt đứng dậy, dẫn theo người của mình, ai về nhà nấy.
Vì thế giây trước Bàn Long Hải Vực còn người đông như nêm cối, giây sau đã trở nên trống trải, ngoài sóng biển lăn tăn thì vẫn là sóng biển lăn tăn.
Không biết đến lúc nào mới có mấy bóng người xuất hiện trước đầm vô vọng, đó chính là phía Tiêu Thần, Long Đằng, Đế Phạn, Thiên Thương Nguyệt, Đại Sở Hoàng Yên, Nam Minh Ngọc Thu, Chu Thiên Dật.
“Mọi người chắc chắn muốn vào à?”, Long Đằng nhìn quanh mọi người một lượt.
“Ta có thể cảm nhận được hắn vẫn còn sống”, Đại Sở Hoàng Yên lên tiếng: “Cấm địa của Đại Sở cũng không phải thập tử vô sinh”.
“Vậy chúng ta đi vào xem đi”, nói xong Long Đằng dẫn đầu đi vào.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp bước vào đầm vô vọng đã bị một bàn tay to kéo lại, sau đó tiếng hừ lạnh vang lên: “Đi vào tự tìm chết à!”
Nghe vậy mọi người đều cau mày quay người lại, nhìn về phía sau.
Phía sau là một thanh niên dáng người mảnh khảnh chậm rãi đi tới, mái tóc đen của hắn ta như thác nước, ánh mắt như sao, thể phách có long khí bao quanh, khi đi còn có tiếng rồng gầm hùng dũng thấp thoáng.
Người này không phải Thái Hư Cổ Long thì là ai?
Phía Long Đằng lại cau mày, họ cảm nhận được áp lực mạnh mẽ từ Thái Hư Cổ Long, tuy khí thế không bằng Phụ hoàng của họ nhưng uy áp lại khiến tim họ run lên.
“Đây chính là đầm vô vọng?”, phía sau Thái Hư Cổ Long còn có rất nhiều người nữa, có Đao Hoàng, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Gia Cát Vũ, Hoàng Đạo Công, Hạo Thiên Huyền Chấn và Sở Linh…
“Diệp Thành”, những người khác vẫn chưa có động tĩnh gì, Sở Linh vừa hiện thân đã định lao ngay vào đầm vô vọng.
“Linh Nhi, trước khi đến chúng ta đã nói thế nào”, phía Hằng Nhạc Chân Nhân lập tức ra tay, giam Sở Linh lại tại chỗ, ngay cả Hạo Thiên Huyền Chấn bên cạnh cũng bị ngăn lại bên ngoài đầm vô vọng.
“Ngọc bài linh hồn chưa bị vỡ tức là hắn vẫn còn sống”, Thái Hư Cổ Long nheo mắt nhìn vào đầm vô vọng, trong đôi mắt rồng cũng có vẻ kiêng dè rất rõ.
“Chúng ta cũng không thể cứ ở đây chờ được chứ!”, Gia Cát Vũ nhìn đầm vô vọng rồi lại nhìn mọi người: “Hay là phái một phân thân vào đó xem sao?”
“Vô ích thôi”, Thái Hư Cổ Long hít sâu một hơi: “Ta đã thử rồi, sẽ mất liên lạc với bản thể”.
“Mở Thiên Nhãn xem”, lão già Gia Cát Vũ mở con mắt thứ ba nơi đầu mày lên, ánh sáng huyền bí phát ra, nhìn chằm chằm đầm vô vọng.
Oa!
Ngay sau đó lão ta hét lên thảm thiết, đưa tay che Thiên Nhãn, loáng thoáng có thể nhìn thấy giữa các ngón tay còn có máu chảy ra.
“Cảm giác thế nào?”, Thái Hư Cổ Long vừa nhìn đầm vô vọng vừa như có như không hỏi một câu: “Ta đã nói rồi, đừng mở Thiên Nhãn bừa bãi, nhìn thứ không nên nhìn hậu quả rất nghiêm trọng”.
“Bà nội ngươi, ngươi nói lúc nào?”, lão già Gia Cát Vũ gào to chửi mới.
“Không phải vừa mới nói sao?”
“Ta…”
…
Đây là một toà cổ thành ở thế giới phàm trần, tên là Vọng cổ thành.
Vọng cổ thành về đêm vẫn sầm uất với những con phố ồn ào, những bóng người nhộn nhịp tấp nập, những chiếc đèn lồng đỏ treo trên cao tản ra ánh sáng ấm áp, những tiếng hò hét vang lên khắp nơi, đâu đâu cũng thấy những người biểu diễn múa thương và gậy.
Hết thảy đều đẹp đẽ, hết thảy đều an nhàn.
Nhưng vẻ đẹp đẽ và an nhàn này lại bị hàng loạt tiếng ồn phá vỡ.
“Phía trên ta có người!”
Giọng nói thô lỗ, hung hãn.
Chẳng mấy chốc, người trên đường đều bị thu hút ánh nhìn, thấy người đó tất cả đều rút lui.
Nhìn từ xa, đó là một người đnà ông vạm vỡ, cao lớn thô kệch, trông như tướng cướp.
Lúc này gã đang mắng chửi nước bọt bắn tung toé khắp trời.
Mà gã dẫn theo mấy tên đầy tớ, lúc này đang vây quanh hai thư sinh gầy yếu, ồ không đúng, nói chính xác hơn là hai nữ tử giả trang nam, nếu không tự dưng ai đeo khuyên tai làm gì?
“Hành hung trước mặt bao người, không có vương pháp sao?”, nữ thư sinh mặc đồ trắng quát mắng.
“Vương pháp?”, tên đàn ông to con vạm vỡ cười gằn, cười một lúc gã bỗng im bặt, vẻ mặt hung ác dữ tợn: “Phía trên lão tử còn có người, lão tử chính là vương pháp”.
“Ngươi biết ta là ai không?”, nữ thư sinh áo trắng tuy sợ hãi nhưng vẫn lớn mật quát lại: “Nếu ngươi dám động đến ta, phụ thân ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”.
“Khẩu khí cũng lớn đấy, đã nói rồi, phía trên lão tử có người”, nam nhân vạm vỡ cười rất phóng đãng, nói xong xoa xoa hai tay tiến về phía trước: “Tiểu nương tử, đi theo gia đi!”
“Ngươi làm gì vậy? Đừng lại đây, ta… ta hét lên đấy”.
“Hét đi! Cứ hét thoải mái! Trên lão tử có người chống lưng, lão tử…”
“Này này này, đó là gì vậy?”, người đàn ông vạm vỡ còn chưa nói xong đã nghe thấy đầy tớ sau lưng hô lên.
Lời này vừa thốt ra, không chỉ người xem mà hai nữ thư sinh, ngay cả nam tử vạm vỡ chuẩn bị hành hung cũng vô thức ngẩng đầu, mở to mắt nhìn lên bầu trời.
Ở đó có một bóng hình người đang rơi xuống với tốc độ một trăm tám mươi dặm một giờ.
Mọi người vô thức bịt tai, ngoại trừ người đàn ông vạm vỡ.
Rầm!
Chẳng bao lâu, một tiếng động lớn vang dội khắp cổ thành, mặt đất chấn động hồi lâu.
Lại nhìn đến gã đàn ông vạm vỡ, lúc nãy gã còn đứng thẳng nhưng giờ phút này đã nằm trên đất, tay chân dạng ra, mặt đất lún xuống tạo thành một cái hố lớn hình người.
Mọi người chợt im lặng một lúc, cả tập thể mặc niệm.
“Người… Người này từ đâu rơi xuống vậy?”, không biết đến lúc nào mới có người vô thức nhìn lên trời, bỗng nhiên có một người rơi xuống, nếu bất cẩn sẽ bị hắn đè vào ngu người luôn.
“Người phía trên gã này… hung hãn thật!”, có người thầm nuốt nước bọt.
“Rơi xuống bằng cách nào vậy?”, mọi người đều trố mắt nhìn chằm chằm người đang đè trên gã đàn ông kia.
Ừm, đó thật sự là một người, chính xác hơn là một người đàn ông, chính xác hơn nữa là một người đàn ông toàn thân bê bết máu, và lại chính xác hơn nữa là một người đàn ông toàn thân bê bết máu lúc này đã ngất xỉu.
Không sai, người này chính là Diệp Thành, hắn cũng không biết tại sao ra khỏi đầm vô vọng lại rơi xuống thế giới phàm trần.
Nhưng điều đáng khẳng định là cách xuất hiện của hắn thật sự cực kỳ bá đạo.