Mục lục
Tiên võ truyền kỳ - Tiên võ đế vương - Diệp Thành (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rầm! Đoàng!

Ở biên giới cách đó ba triệu dặm của Nam Sở như có hàng tỷ lôi chớp xoẹt qua, đại địa rung chuyển, hư thiên vang lên những tiếng nổ rợp trời.

Nhìn từ trên cao xuống đại địa, đại quân Thiên Ma vẫn như nước lũ xông lên mạnh mẽ hung tàn, có vài lần chúng đã lại gần tường thành nhưng đều bị tu sĩ của Đại Sở đánh lùi, bên dưới tường thành thây chất thành núi, máu chảy thành sông.

Giết! Giết cho ta!

Ma tướng Thiên Ma vẫn đang liên tục khoát tay nhìn tường thành của Nam Sở, từng cặp mát đỏ ngầu hiện lên u quang tăm tối như thể đã nhìn thấy cảnh tượng tu sĩ của Đại Sở bị Thiên Ma thôn tính.

Giết! Giết cho ta!

Trên tường thành của Nam Sở, đại quân tu sĩ gằn lên chấn động đất trời, sát trận, binh khí, cường nỏ cứ thế được phóng lao ra ngoài.

Nếu không phải không nhận được mệnh lệnh thì bọn họ đã xông lên sát phạt từ lâu rồi, bên ngoài kia là Thiên Ma khiến bọn họ với người thân phải cách biệt âm dương, đây là món nợ máu ăn sâu vào tiềm thức khiến bọn họ quên đi sức mạnh của Thiên Ma.

“Sự quyết đoán hôm đó của huynh là hoàn toàn chính xác”, nhìn đại quân Thiên Ma với số lượng không sao đếm xuể bên ngoài tường thành, Cơ Tuyết Băng hít vào một hơi thật sâu, cho dù là cô thì cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi: “Nếu lúc này Thiên Ma tấn công từ phía sau, cả trước và sau đều có kẻ tấn công, bên trong tiếp ứng bên ngoài hỗ trợ thì Nam Sở nhất định sẽ bị công phá, Đại Sở cũng không có nước cứu vãn”.

“Binh pháp ở thế giới người phàm có lúc cũng phù hợp để dùng trong giới tu sĩ”, Diệp Thành giương cung đặt mũi tên lên dây cung, mũi tên như sấm chớp mang theo sức mạnh tịch diệt, nó không nhằm vào Thiên Ma binh tướng mà nhằm vào Thiên Ma binh đang gióng trống trận.

Giây phút tiếp theo, Diệp Thành thả tay cho mũi tên bay đi, mũi tên như đạo thần mang ra khỏi tường thành của Nam Sở, cứ thế đâm xuyên vào hư thiên.

Phụt!

Sau khi có dòng máu bắn ra, thiên ma binh đang gióng trống trận lập tức bị đâm xuyên đầu, cả cơ thể cứ thế bị tịch diệt.

Phụt! Phụt! Phụt!

Mũi tên đó của Diệp Thành quá bá đạo, đâm xuyên Thiên Ma binh đang gióng trống trận, uy lực của thần tiễn sấm chớp vẫn rất mạnh mẽ, cứ thế tịch diệt hàng trăm ma binh.

Phụt!

Tiếp đó, tên Thiên Ma binh thổi kèn lệnh cũng bị đâm xuyên đầu.

Người ra tay là Cơ Tuyết Băng, một tiễn vô song mang theo uy lực tịch diệt cả hàng trăm ma binh.

Vút!

Cùng lúc đó, một cây cờ chiến của đại quân Thiên Ma bị một đạo thần mang chém gãy.

Người ra tay chính là Ma Vương tmc, uy lực của mũi tên đó vô cùng bá đạo, Thiên Ma binh xung quanh lập tức hoá thành tàn tro.

Cũng giống như bọn họ, Độc Cô Ngạo và Đao Hoàng cũng giương cung, mục tiêu không phải là đám Thiên Ma binh tướng đang công phá tường thành mà là cờ chiến phía sau Thiên Ma binh tướng cũng như những tên Thiên Ma binh đang gióng trống thổi kèn.

Sắc mặt của Thiên Ma chúng tướng tôi độc.

Thiên Ma trận kì chính là biểu tượng của đại quân Thiên Ma.

Trống trận Thiên Ma chính là thứ cổ vũ khí thế cho đại quân Thiên Ma.

Kèn lệnh Thiên Ma chính là thứ tạo nên uy lực cho đại quân Thiên Ma.

Hiện giờ trống trận Thiên Ma đã đứt gãy, kẻ gióng trống cũng bị trảm diệt, kẻ thổi kèn cũng đã bị giết, đối với đại quân Thiên Ma mà nói thì cách đánh thế này ở một mức độ nhất định còn hơn cả sát trận hư thiên.

Chiến bằng sức quân là thứ yếu, chiến bằng tâm trí là chủ yếu.

Cách đánh của Diệp Thành là đánh vào tâm lý con người.

Mặc dù Thiên Ma mạnh mẽ nhưng cũng là một loại tu sĩ, cũng có thất tình lục dục, bọn chúng có tín niệm mạnh mẽ đối với tu sĩ của Đại Sở, lại có niềm tin tuyệt đối đánh bại tu sĩ của Đại Sở, muốn chiếm thế thượng phong về khí thế đó thì nhất định phải đánh tan tín niệm và tín ngưỡng đó.

Sự thực chứng minh, chiến thuật của Diệp Thành rất có tác dụng, không có trận kì của Thiên Ma, không có tiếng kèn thôi thúc, không còn tiếng trống trận dồn dập, đại quân Thiên Ma phần nào nhụt chí.

Rầm!

Trên hư thiên, một cây cờ chiến chọc trời bay phấp phới, trên cây cờ chiến đó có khắc hoạ hai chữ Đại Sở viết hoa.

Tùng! Tùng! Tùng!

Tiếp đó, tiếng trống trận dồn dập kéo dài vang vọng từ tường thành của Nam Sở, dội khắp thiên địa.

Nhìn từ xa, đó là một vân đài rộng cả tám nghìn trượng trên Thiên Môn Thành của Nam Sở, trên vân đài đó có một cái trống trận rộng tám mươi trượng, còn người gióng trống chính là Thánh Chủ Thiên Đình, thống soái của Đại Sở - Diệp Thành.

Giết! Giết cho ta!

Ma tướng của Thiên Ma lần lượt rút sát kiếm chỉ vào Diệp Thành, gằn lên phẫn nộ: “Sát trận hư thiên, tiêu huỷ nó cho ta”.

Vù! Vù! Vù!

Diệp Thành vừa dứt lời, đại quân Thiên Ma với hàng ngàn sát trận hư thiên lần lượt khôi phục uy năng, cứ thế ngắm chuẩn vào Diệp Thành đang gióng trống trận.

Đột nhiên, hàng nghìn thần mang huỷ thiên diệt địa bắn về phía vân đài, mục tiêu rất rõ ràng chính là muốn tiêu diệt phía Diệp Thành.

Sát trận hộ thiên, mở!

Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lần lượt bấm quyết.

Ngay lập tức, một kết giới khổng lồ bao trùm khắp vân đài, hư thiên sát trận của Thiên Ma với vô số thần mang lần lượt công phá vào kết giới khiến kết giới kiên cố kia mặc dù rung lên kịch liệt nhưng chưa bị tàn phá.

Rầm! Rầm!

Ma tướng của Thiên Ma gằn lên phẫn nộ, điên cuồng như sư tử.

Đại quân Thiên Ma điều chỉnh lại trận kì, bóng người rợp trời lại một lần nữa công phá tường thành của Nam Sở.

Ý chí chiến đấu của tu sĩ ở Nam Sở cao ngút trời khiến những sát trận đã được bố trí sẵn, cường nỏ và cung tiễn đều bay xuống phía dưới, từng bóng người của đại quân Thiên Ma hoá thành huyết vụ, máu nhuốm đẫm tường thành dài ba triệu dặm của Nam Sở.

Cùng lúc này, ở một sơn lâm không rõ tên của Nam Sở, đại địa rung lên kịch liệt.

Giây phút sau đó, một cánh cửa đá cổ xưa từ dưới lòng đất trồi lên, nó rộng cả hàng chục nghìn trượng, trên đó khắc đầy ma văn đen kịt, đây chính là truyền tống vực môn.

“Diệp Thành nói đúng rồi”, trong không gian hư vô bên ngoài sơn lâm, Pháp Luân Vương hắng giọng lạnh lùng.

“Đánh tan nó”, ở bên, Tiêu Thần con trai của Chiến Vương nói với giọng dứt khoát.

“Vội gì?”, Pháp Luân Vương chậm rãi đáp lời, “Thiên Ma tặng bản vương món quà lớn như vậy há nào ta lại không nhận, truyền lệnh xuống phái dưới bao vây sơn lâm này, không có lệnh của ta bất cứ ai cũng không được ra tay”.

“Rõ”.

Vù! Vù!

Trong sơn lâm, truyền tống vực môn khổng lồ kia rung lên kịch liệt, tiếp đó, ma vụ sục sôi cuốn theo vô số binh tướng của Thiên Ma xuất hiện, tên nào tên nấy mặt mày độc mà khát máu.

Truyền tống vực môn khổng lồ kia kéo theo vô số Thiên Ma binh tướng truyền tống ra ngoài, chỉ trong không tới ba giây đã có cả hàng chục nghìn tên bước ra khỏi truyền tống vực môn.

“Khí tức này thật kì diệu”, một tên ma tướng bước ra hấp thu khí tức của thiên địa này.

“Cảm giác đánh sau lưng thật tuyệt”, một tên ma tướng khác bước ra tay cầm chiến thương đen kịt, thân mặc áo giáp lạnh băng, khí huyết dồi dào, thể hồn mạnh mẽ trấn áp khiến hư thiên rung chuyển.

“Các ngươi cho rằng Đại Sở của ta vô dụng sao?”, tên ma tướng kia vừa dứt lời thì một giọng nói lạnh lùng lại lần nữa vang vọng khắp thiên địa.

Nghe vậy, hai tên ma tướng mặt máy biến sắc, khí tức tịch diệt tứ phương sục sôi.

Không ổn, trúng kế rồi!

Hai tên ma tướng lần lượt gằn lên phẫn nộ: “Mau chóng rút lui”.

Muộn rồi.

Pháp Luân Vương hắng giọng lạnh lùng, ông ta bước ra, phía sau ông ta đại quân của Âm Minh Thánh Vực và Cửu Thiên Chiến Long Tông cũng xuất hiện choán lấp cả thiên địa, chiếm đóng hư thiên khiến sơn lâm khổng lồ kia không có khe hở.

Rầm!

Hư thiên sát trận quét ra thần mang kinh thế huỷ thiên diệt địa, truyền tống vực môn còn đang truyền thống thiên ma binh lập tức bị đánh tan, Thiên Ma binh đang trong truyền tống thông đạo đương nhiên gặp hoạ.

Vậy thì tiếp sau đây mới là trọng điểm.

Truyền tống vực môn bị phá vỡ, đại quân Thiên Ma cũng chỉ có hơn ba trăm nghìn tên tới đây, và những tên này đều là món quà trong lời mà Pháp Luân Vương nói.

Pháp Luân Vương không hổ là anh hùng cái thế năm xưa nổi danh thiên hạ, ông ta không huỷ diệt truyền tống vực môn luôn mà đợi Thiên Ma binh tướng truyền tống tới đây, vả lại chúng còn chưa tới đây hết.

Cái mà Pháp Luân Vương cần chính là hiệu quả, các ngươi muốn đến thì ta không cản, còn muốn đi thì xin lỗi, các ngươi không thể đi được.

Hai tên ma tướng mặt mày tái mét, sao chúng không nhìn ra âm mưu này của Pháp Luân Vương, Nam Sở đã dự liệu từ trước chúng sẽ âm thầm truyền tống tới đây nên mới đợi sẵn ở đây, từ đó điều binh lực gấp mười lần chúng đợi sẵn ở đây.

Giết! Không được để kẻ nào sống sót!

Giọng nói lạnh lùng của Pháp Luân Vương mang theo uy nghiêm vô thượng, giống như tiếng sấm rền vang vang vọng khắp đất trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK