Diệp Thành mắng chửi, hắn cứ thế bay về phía Thần Tử Thái Thanh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào độn giáp thiên tự.
Thần Tử Thái Thanh rít lên, hắn ngưng tụ thân thể, đứng dậy chiến tiếp, một chưởng đánh tan hư thiên.
Ngươi còn kém xa!
Diệp Thành hắng giọng, bát huang quyền mạnh mẽ tung ra, bá đạo vô song, một quyền đánh xuyên không gian hư vô, Thần Tử Thái Thanh lập tức quỳ xuống, cơ thể mạnh mẽ bị diệt một nửa, tử kim quan đội trên đầu cũng theo đó mà rơi xuống, bị Diệp Thành giơ tay nhét vào trong túi càn khôn.
Sau khi đoạt được tử kim quan, Diệp Thành không hề thu tay lại lập tức quay người, cứ thế bay về phía Thánh Nhân mặc áo đen của Thái Thanh Cung, bí pháp nghịch thiên dịch thiên hoán địa có thể lấy ra để nghiên cứu.
Đi đâu!
Chí Tôn Thần Tử và Thần Tử Phiếu Miểu đã đến chặn đứng lối đi, hai đạo chưởng ấn lần lượt đánh tới.
Nằm mơ đi!
Diệp Thành hắng giọng, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn né người qua, sát phạt tới trước Thần Tử Phiếu Miểu, hắn tung ra một chưởng sau đó lập tức quay người, một chân lại khiến Chí Tôn Thần Tử bị đạp bay đi.
Giết!
Cả hai người đột nhiên sát phạt quay lại, vả lại người nào người nấy mặt mày tôi độc, bọn họ là Chuẩn Thánh thành danh đã lâu, chính là Thần Tử của phái lớn, cả hai liên thủ lại bị đánh lui, sự cao ngạo khiến bọn họ không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Diệp Thành lại bị hai tên này chặn đường, hắn không nói gì lập tức khai chiến với tư thế mạnh nhất để đáp trả lại.
Thấy cả ba người khai chiến, kẻ mạnh của Thái Thanh Cung vây lại chặn đường, tên nào tên nấy tính toán kĩ lưỡng, muốn đánh thì các ngươi cứ đánh đi, đợi hai bên tổn thất nặng nề thì ra tay cũng không muộn.
Thế nhưng lại có một tên không biết an phận, hét lên kinh thiên động địa.
Tên đó không cần nói cũng biết chính là Thần Tử Thái Thanh, nếu nói về tên này thì thật sự có nghị lực, bị đánh hết lần này tới lần khác mà vẫn không phục, còn bị đánh tới mức tàn phế một nửa người rồi nhưng vẫn muốn chạy tới kiếm chuyện.
Thấy sự xuất hiện của hắn, Diệp Thành chỉ có thể nói là không quan tâm, hắn đánh với hai hay ba tên thì cũng chẳng có gì khác nhau, Hoang Cổ Thánh Thể là cùng cấp vô địch, có thêm ba tên nữa thì lão tử đây vẫn đánh cho các ngươi khóc thét.
Giết!
Cả ba tên xông lên, lúc này chúng đâu còn quan tâm tới thể diện làm gì, thắng mới là tất cả, chúng lần lượt mở ra dị tượng, Chí Tôn Thần Tử dựa vào cổ thành với đại khí dồi dào, Phiếu Miểu Thần Tử đầu lơ lửng vân hải, Thần Tử Thái Thanh chân bước trên tinh hà, đều là dị tượng mạnh mẽ khiến hư thiên loé sáng, thiên khung bị trấn áp đến mức rung chuyển.
Diệp Thành vẫn mạnh mẽ vô song, hắn mở ra hỗn độn giới trấn áp khiến dị tượng của ba tên kia nứt lìa.
Dị tượng bị phá, đạo tắc bị áp chế, cả ba người sao có thể cam tâm, tên nào tên nấy ngự động thần thông mạnh mẽ, tất cả đều là bí pháp của các phái, uy lực khủng khiếp, mang theo sức tịch diệt lạnh băng.
Diệp Thành cũng không phải hạng vừa, chân bước trên thất tinh làm xáo động cửu thiên, thái hư thần hành xuất thần nhập hoá, tay duy trì vô số thần thông, lòng bàn tay có vì sao diễn hoá, ra tay là bí pháp cái thế.
Trận đại chiến nổ ra kinh thiên động địa.
Một Thần Tử Thái Thanh, một Thần Tử Phiếu Miểu, một Chí Tôn Thành Thần Tử, ngoài ra còn thêm một Hoang Cổ Thánh Thể, bốn người có khả năng chiến đấu tiêu diệt cả Thánh Nhân, đấu đến mức bùng nổ.
Thiên khung xuất hiện cảnh tượng kinh người, trong mớ hỗn loạn, bốn người hoá thành thần long choán mắt, một con vàng kim, một con tím, một con bạc, một con đỏ gạch, đó đều là sự đối kháng về đạo.
Đây chính là hiện tượng ngàn năm mới gặp, Hoang Cổ Thánh Thể một đấu ba vẫn chiếm ưu thế.
Nên biết rằng ba người mà hắn đối đầu chính là ba Thần Tử cực kì mạnh trong phạm vi hàng chục triệu dặm, khả năng chiến đấu xếp đầu trong Đông Hoang nhưng lại bị một mình Diệp Thành đánh tới mức không thể ngẩng nổi đầu lên.
Kẻ mạnh của Thái Thanh Cung cau mày, trong đôi mắt còn loé lên hàn mang, sức mạnh của Diệp Thành đã vượt qua dự liệu của bọn họ, người thế này mà cho đủ thời gian thì nhất định sẽ là đại hoạ, tuyệt đối không thể để hắn sống sót.
Tu sĩ tứ phương lại chép miệng, nhìn mà hoa mắt, “Hoang Cổ Thánh Thể, cùng cấp vô địch quả không phải hạng vừa, đó mới chính là kẻ hung hãn tuyệt thế thực thụ, có thể sánh ngang đại đế”.
“Một đấu ba mà vẫn chiếm ưu thế, không biết Hoang Cổ Thánh Thể và Thần Nữ Dao Trì ai mạnh ai yếu?”
“Đông Thần Dao Trì?”
“Ngoài cô ta ra thì ở Huyền Hoang Đại Lục này ai dám dùng tới xưng hiệu này?”
“Đông Thần, Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh, bốn người đáng tự hào và xuất sắc nhất ở Huyền Hoang Đại Lục, Diệp Thành đủ tư cách sóng vai cùng bọn họ”, có lão tu sĩ vuốt râu, “thời đại này được định sẵn là thời đại thịnh vượng, cuộc tranh hùng còn khốc liệt hơn trong tưởng tượng”.