Lúc này, khi trời còn chưa sáng Tịch Nhan và Hổ Oa đã bắt đầu ra ngoài tu luyện. Thấy Diệp Thành quay lại, Tịch Nhan lại như đứa trẻ nhảy nhót chạy tới, đầu tiên là cười xoà rồi mới duỗi tay ra: “Sư phụ, con học được Tốc Ảnh Thiên Hoan rồi, cho con một bí pháp mới đi”.
“Tịch Nhan à?”, Diệp Thành tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi: “Bí pháp học nhanh là chuyện tốt nhưng cũng phải thích nghi cho quen đã chứ, tự tu luyện và thực tiễn không giống nhau đâu”.
“Tịch Nhan hiểu rồi ạ”, Tịch Nhan tươi cười.
“Đúng là biết nghe lời”, Diệp Thành mỉm cười sau đó ngưng tụ ra một phần phân thân Thái Hư: “Này, vài ngày tới con luyện với nó đi, bao giờ đánh bại được nó thì ta dạy con tu hành giai đoạn tiếp theo, có điều ta phải nhắc nhở con nhớ chuẩn bị tinh thần bị đánh trước đấy”.
“Không sao, con không sợ đau”, Tịch Nhan tươi cười sau đó lật tay lấy ra kiếm Lăng Sương sát phạt về phía phần phân thân Thái Hư của Diệp Thành.
Sau đó, Diệp Thành không nỡ nhìn tiếp nữa, Tịch Nhan cứ thế bị đánh tới mức không ngẩng được mặt lên.
Diệp Thành đương nhiên không cảm thấy kì lạ. Mặc dù Tịch Nhan có khả năng tu luyện hơn người, học bí pháp cũng nhanh nhưng khả năng chiến đấu thực tế còn kém xa, huống hồ cô lại phải đối đầu với phần phân thân của Diệp Thành, phân thân không phải là bản tôn nên ra tay không biết phân biệt nặng nhẹ.
Nếu như Sở Huyên ở đây thì nhất định sẽ mắng Diệp Thành vì quá hà khắc với Tịch Nhan.
Nhưng Diệp Thành lại rất coi trọng khả năng chiến đấu thực tiễn và áp lực, chỉ cần ở hoàn cảnh chịu áp lực mới có thể khơi dậy được tiềm năng của con người, giống như Sở Huyên dùng Tử Huyên để thử thách hắn vậy.
Vài ngày tiếp theo Diệp Thành lại bận rộn nhiều rồi. Không thể xuống núi, ngoài dẫn dắt Tịch Nhan và Hổ Oa tu hành ra thì việc mà hắn bận rộn hơn cả là luyện tập trận pháp.
Âm Dương Thái Cực Trận do tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân thi triển, Tam Thanh Phục Ma Trận cần thêm đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh còn khi dùng tới Thiên Địa Huyền Hoàng Phong Ấn Trận thì Tử Huyên cũng tham gia vào.
Mới vài ngày mà khả năng chiến đấu thực tế của Tịch Nhan đã vượt qua cả Hổ Oa, một đồ đệ với thiên phú như vậy khiến Diệp Thành thật sự phải vã mồ hôi, nên biết rằng cô bé mới tu luyện được một tháng trời, khả năng như vậy đúng là yêu nghiệt.
Đêm đến, Diệp Thành mệt mỏi rã rời, hắn nằm trên một tảng đá ngủ thiếp đi.
Thế nhưng Hằng Nhạc Tông lại không hề yên bình, vẫn ở trên đỉnh núi của Doãn Chí Bình, trong căn phòng đó, Doãn Chí Bình đang nhìn lên chiếc giường với khuôn mặt tận hưởng, trên giường có một nữ đệ tử đang hôn mê nằm đó, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Đường Như Huyên sao?
“Hi hi hi, đúng là một tiểu cô nương đáng yêu”, Doãn Chí Bình cười dâm tà.
“Tịch Nhan à?”, Diệp Thành tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi: “Bí pháp học nhanh là chuyện tốt nhưng cũng phải thích nghi cho quen đã chứ, tự tu luyện và thực tiễn không giống nhau đâu”.
“Tịch Nhan hiểu rồi ạ”, Tịch Nhan tươi cười.
“Đúng là biết nghe lời”, Diệp Thành mỉm cười sau đó ngưng tụ ra một phần phân thân Thái Hư: “Này, vài ngày tới con luyện với nó đi, bao giờ đánh bại được nó thì ta dạy con tu hành giai đoạn tiếp theo, có điều ta phải nhắc nhở con nhớ chuẩn bị tinh thần bị đánh trước đấy”.
“Không sao, con không sợ đau”, Tịch Nhan tươi cười sau đó lật tay lấy ra kiếm Lăng Sương sát phạt về phía phần phân thân Thái Hư của Diệp Thành.
Sau đó, Diệp Thành không nỡ nhìn tiếp nữa, Tịch Nhan cứ thế bị đánh tới mức không ngẩng được mặt lên.
Diệp Thành đương nhiên không cảm thấy kì lạ. Mặc dù Tịch Nhan có khả năng tu luyện hơn người, học bí pháp cũng nhanh nhưng khả năng chiến đấu thực tế còn kém xa, huống hồ cô lại phải đối đầu với phần phân thân của Diệp Thành, phân thân không phải là bản tôn nên ra tay không biết phân biệt nặng nhẹ.
Nếu như Sở Huyên ở đây thì nhất định sẽ mắng Diệp Thành vì quá hà khắc với Tịch Nhan.
Nhưng Diệp Thành lại rất coi trọng khả năng chiến đấu thực tiễn và áp lực, chỉ cần ở hoàn cảnh chịu áp lực mới có thể khơi dậy được tiềm năng của con người, giống như Sở Huyên dùng Tử Huyên để thử thách hắn vậy.
Vài ngày tiếp theo Diệp Thành lại bận rộn nhiều rồi. Không thể xuống núi, ngoài dẫn dắt Tịch Nhan và Hổ Oa tu hành ra thì việc mà hắn bận rộn hơn cả là luyện tập trận pháp.
Âm Dương Thái Cực Trận do tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân thi triển, Tam Thanh Phục Ma Trận cần thêm đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh còn khi dùng tới Thiên Địa Huyền Hoàng Phong Ấn Trận thì Tử Huyên cũng tham gia vào.
Mới vài ngày mà khả năng chiến đấu thực tế của Tịch Nhan đã vượt qua cả Hổ Oa, một đồ đệ với thiên phú như vậy khiến Diệp Thành thật sự phải vã mồ hôi, nên biết rằng cô bé mới tu luyện được một tháng trời, khả năng như vậy đúng là yêu nghiệt.
Đêm đến, Diệp Thành mệt mỏi rã rời, hắn nằm trên một tảng đá ngủ thiếp đi.
Thế nhưng Hằng Nhạc Tông lại không hề yên bình, vẫn ở trên đỉnh núi của Doãn Chí Bình, trong căn phòng đó, Doãn Chí Bình đang nhìn lên chiếc giường với khuôn mặt tận hưởng, trên giường có một nữ đệ tử đang hôn mê nằm đó, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Đường Như Huyên sao?
“Hi hi hi, đúng là một tiểu cô nương đáng yêu”, Doãn Chí Bình cười dâm tà.