“Tiền bối, vãn bối muốn sống, ý của người thế nào”. Diệp Thành không để ý những lời bàn tán, cười nhìn Côn Bằng Lão Tổ, nếu Côn Bằng Lão Tổ khăng khăng muốn giết hắn, vậy hắn lần này xác định tiêu đời.
“Hôm nay, ngươi khó trốn khỏi cái chết”. Côn Bằng Lão Tổ thản nhiên nói, giọng nói tuy nhỏ, lại như cửu tiêu lôi đình, uy áp kinh thế kia, trời đất đều mất đi màu sắc, nhật nguyệt cũng không có ánh sáng, đại thuật sát thần của Chuẩn Đế đã nổi lên, chuẩn bị bắn ra bất cứ lúc nào, một chiêu đã đủ giết trong nháy mắt.
Diệp Thành chỉ cảm thấy khắp mình lạnh thấu xương, Côn Bằng Lão Tổ đã khoá chặt hắn, chỉ cần một nháy mắt là sẽ bị giết sạch, với tu vi đạo hạnh của hắn, tuyệt đối không tránh khỏi, cũng không thể tránh khỏi.
“Ta cho ngươi một cơ hội”. Côn Bằng Lão Tổ nhìn Diệp Thành với ánh mắt coi thường: “Thả thái tử của tộc ta, lão phu cho ngươi nửa canh giờ chạy trốn, trong vòng nửa canh giờ, sẽ không có ai đuổi giết ngươi”.
“Thành giao”. Diệp Thành sảng khoái đồng ý: “Nhưng phải ra khỏi tiên sơn, ta mới có thể thả người”.
“Được”. Côn Bằng Lão Tổ nói một tiếng như có như không: “Chớ giở thủ đoạn, ta có thể giết ngươi bất kỳ lúc nào”.
“Tất nhiên là sẽ không”. Diệp Thành mỉm cười, mừng thầm, hắn chỉ cần ra khỏi Côn Bằng Tiên Sơn, Thiên Đạo liền sẽ không chịu áp chế bởi Đế Binh, cho dù là cấp Chuẩn Đế, cũng thể ngăn cản hắn.
Đám người đông nghìn nghịt, bởi vì một câu nói của Côn Bằng Lão Tổ, từ từ tránh ra nhường đường.
Diệp Thành vừa kiềm giữ Thái tử Côn Bằng làm con tin vừa rút lui, cảnh tượng này khiến người xem hãi hùng khiếp vía, bởi vì bất cứ lúc nào, hắn đều có thể bị giết trong nháy mắt, sinh mạng cũng không có gì bảo đảm.
Đúng vậy, trán Diệp Thành đã toát mồ hôi lạnh, nửa người đều đã giống như rơi vào âm phủ.
May mắn chính là, Côn Bằng Lão Tổ vẫn chưa ra tay, Diệp Thành lùi một bước, ông ta theo một bước.
Côn Bằng Hoàng và các Đại Thành cùng Thánh Vương cũng vậy, hận đến nghiến răng, trong một nháy mắt, đã không nhịn nổi muốn ra tay, nhưng đều áp chế lại, lo ngại cho an nguy của Thái tử Côn Bằng.
Diệp Thành chậm rãi rời khỏi Đỉnh núi của Thái tử, vẫn đang tiếp tục rút lui, các đệ tử nhà họ Côn Bằng và trưởng lão không hiểu rõ sự tình nhìn thấy đều ngạc nhiên, đây là sao, Cửu hoàng tử bắt thái tử làm con tin.
Đương nhiên không có người nào giải thích cho bọn họ, Diệp Thành không rảnh, đám người Côn Bằng Lão Tổ tự nhiên cũng không có tâm tư.
Điều đáng nói là, đám hoàng tử của tộc Côn Bằng ánh mắt đều nóng như lửa, không nhịn nổi kích động muốn xông lên, thay Diệp Thành kết liễu thái tử Côn Bằng, nếu thái tử Côn Bằng bị giết, bọn họ đều sẽ có cơ hội trở thành thái tử kế tiếp, đó là vận mệnh của cả đời.
Không biết, nếu như để Côn Bằng Hoàng biết được ý nghĩ này của đám con trai, liệu ông ta có phun máu tươi ngay tại chỗ không, ông đây đã sinh ra một đám gì thế này, đều là loại báo cha như vậy?
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, trong mỗi đôi mắt ngoài sự ngơ ngác còn có mong đợi, Diệp Thành rời khỏi Tiên Sơn, trong núi một đám người phần phật ra theo, lấp đầy không trung, làm cho trời đất cũng trở nên u ám.
“Thả cháu ta ra, tuỳ ngươi chạy trốn”. Côn Bằng Lão Tổ mở miệng, trong giọng nói mang theo sự uy nghiêm không thể chống lại, nếu Diệp Thành không thả, ông ta sẽ không chút do dự mà ra tay, cho dù là thái tử Côn Bằng có chết cùng, đường đường là tộc Côn Bằng, đã từng bao giờ bị người ngoài uy hiếp như vậy.
“Không biết tiền bối đã từng qua câu này chưa”. Diệp Thành vẫn chưa thả Thái tử Côn Bằng ra, mà là mỉm cười nhìn Côn Bằng Lão Tổ: “Tất cả nợ máu, cần dùng máu để trả, cháu ông giết người thân của ta, ta phải dùng đầu của hắn ta, tế linh hồn của bọn họ trên trời”.
“Xem ra, cơ hội sống duy nhất này, ngươi cũng không muốn quý trọng”. Côn Bằng Lão Tổ hừ lạnh, một chưởng đè xuống, Diệp Thành đã nói rất rõ ràng, hắn vốn đã không định thả thái tử Côn Bằng, nếu đều đã nói như vậy rồi, ông ta cũng không cần thiết phải nương tay, quyết nhẫn tâm.
“Ngày xưa ta có thể trốn thoát, hôm nay cũng vậy”. Diệp Thành nhếch khóe miệng, sử dụng Thiên Đạo, Côn Bằng Lão Tổ vừa xuất chưởng, vù một tiếng đã không thấy bóng dáng, biến mất không chút tin tức.
“Lục Đạo Tiên Nhãn?”. Côn Bằng Lão Tổ chợt biến sắc, ánh mắt khó có thể tin được, ông ta sẽ không nhìn lầm, đó là cấm pháp Lục Đạo Tiên Nhãn, có thể nối với hố đen, cách bỏ chạy có một không hai.
Lúc này, ông ta đã hoàn toàn hiểu ra, cũng thông suốt toàn bộ, hiểu ra ngày hôm đó Diệp Thành vì sao có thể trốn thoát, cũng nghĩ thông vì sao Diệp Thành có thể không sợ gì như vậy, đây là có át chủ bài - Tiên Luân Thiên Đạo!
Thất sách! Tính sai rồi! Đường đường cấp Chuẩn Đế, tu vi nghịch thiên, lại vẫn bị mắc mưu, ngàn tính vạn tính, lại không tính ra Diệp Thành có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của Tiên tộc trên người.