Không lâu sau đó, Truyền Tống Trận rung lên, nhanh chóng xoay chuyển và Diệp Thành biến mất bên trong đó.
Bước vào thông đạo không gian, Diệp Thành bất giác nhớ lại chuyện bên trong hố đen.
Lúc này nghĩ lại hắn chợt cảm thấy toàn thân lạnh toát, bên trong hố đen không gian, khí hải hỗn độn thật kinh người, cho dù với một kẻ có tu vi và thực lực như hắn thì cũng không trụ nổi vài giây, nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì e rằng đã biến thành tro bụi từ lâu rồi.
“Con rồng kia nói phải, hố đen không gian quả thực không phải là nơi gì hay ho”, Diệp Thành tặc lưỡi, “sau này nếu không phải gặp trường hợp bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể vào đó, vẫn nên ít vào đó thì hơn”.
Nói rồi, Diệp Thành không quên xoa xoa Tiên Luân Nhãn bên mắt trái.
Lần này đại chiến với Doãn Chí Bình hắn đã mấy lần sử dụng tới Tiên Luân Thiên Đạo, tiêu hao sức mạnh rất lớn của Tiên Luân Nhãn, muốn hoàn toàn hồi phục thì phải mất mười ngày hoặc nửa tháng, đây không phải là chuyện nói chơi.
Sau một khắc đồng hồ, Diệp Thành bước ra khỏi Truyền Tống Trận, hiện thân trong địa cung của Hằng Nhạc Tông.
Ập vào mắt hắn chính là mấy chục bóng hình, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Cổ Tam Thông, còn có cả Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền Chân Nhân, Phong Vô Ngấn…lúc này bọn họ đều đang đứng bên trong địa cung như thể chờ đợi để đón hắn quay lại.
“Ồ, tất cả mọi người đều ở đây sao?”, Diệp Thành nhoẻn miệng cười.
Ngay lập tức, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân liền đi tới xoa cằm, bọn họ đi hai vòng xung quanh Diệp Thành, nhìn hắn như thể nhìn một kẻ quái dị.
Diệp Thành kích động nói, “suýt chút nữa thì con sợ đái ra quần rồi”.
“Chúng ta đã đánh giá quá thấp thực lực của Doãn Chí Bình”, mấy người phía Thiên Tông Lão Tổ có phần dè chừng, “nếu như biết sớm thì thà chúng ta lùi một bước lựa chọn phương án thứ hai chứ không thể để con một mình mạo hiểm như vậy”.
“Chẳng phải con đã quay về rồi sao? Vận may cũng không tồi mà”, Diệp Thành toét miệng cười.
“Thành Nhi, nào, lại đây bái kiến Hằng Thiên Sư Tổ”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng, kéo Diệp Thành tới trước mặt Hằng Thiên Thượng Nhân.
“Diệp Thành bái kiến sư tổ”, Diệp Thành cung kính hành lễ, Hằng Thiên Thượng Nhân trước mặt hắn và Thông Huyền Chân Nhân không giống nhau.
Thông Huyền vài lần muốn giết chết hắn, so với Thông Huyền mà nói thì Hằng Thiên trước mặt hắn lại giúp bọn họ rất nhiều, nếu không thì bọn họ cũng không thể dễ dàng đoạt lại được Hằng Nhạc Tông.
“Ông trời thật ưu ái cho Hằng Nhạc chúng ta”, Hằng Thiên Thượng Nhân vỗ vai Diệp Thành, ông ta kích động hơn so với trong tưởng tượng, ông ta nhìn Diệp Thành, thần thái già nua bỗng trẻ ra nhiều tuổi.
“Con nghe Bàng trưởng lão nói người còn chuẩn bị cho con món quà gặp mặt”, Diệp Thành cười nói.
“Ôi trời, ta nói bao giờ thế?”, ở bên, Bàng Đại Xuyên lập tức mắng mỏ.
“Vậy chắc là con nghe nhầm rồi”, Diệp Thành nói rồi không quên gãi tai.
“Quà gặp mặt đương nhiên là có”, Hằng Thiên Thượng Nhân là người thông thái, sao ông ta có thể không nhận ra câu nói đó là Diệp Thành cố ý muốn nói với mình.
Hoặc có thể nói dụng ý thực sự của Diệp Thành không phải là muốn thấy món quà gặp mặt mà là khéo léo tạo ra một bước lùi cho ông ta, nên biết rằng vì nhóm người của ông ta quyết định sai lầm nên mới khiến Diệp Thành bị ép rời khỏi Hằng Nhạc Tông, và nếu không vì vậy thì cũng sẽ không có những chuyện thảm khốc xảy ra sau này.
Sự thực cũng đúng như Hằng Thiên Thượng Nhân đoán, đây chính là dụng ý của Diệp Thành, đưa vài linh thạch thể hiện ý tứ là được.
“Con là Đan Thánh, đương nhiên không thiếu đan dược, vậy thì thanh linh kiếm này do đích thân ta tế luyện ta tặng cho con”, Hằng Thiên Thượng Nhân nói rồi lấy ra một thanh linh kiếm màu tím đưa cho Diệp Thành.
“Đa tạ sư tổ”, Diệp Thành mỉm cười nhận lấy linh kiếm, cả hai người không nói rõ nhưng món quà gặp mặt này coi như đủ để xoá đi sự gượng gạo không cần thiết giữa hai người họ.
“Tiểu tử này ý tứ sâu xa, đúng là một nhân tài trời sinh ra để làm thống soái”, Hằng Thiên Thượng Nhân vuốt râu nhìn Diệp Thành, ông ta càng nhìn càng hứng thú, đúng là não bị úng nước mới đi bảo vệ một tên như Doãn Chí Bình.
“Chúng ta nói về tình hình của Hằng Nhạc Tông thôi”, phía này Diệp Thành đảo mắt quanh nhóm người.
“Trên chín phần các trưởng lão và đệ tử đều bảo vệ ngươi”, Chung Giang cười nói, “đương nhiên bên trong đó cũng không thiếu những kẻ hai mặt, có điều vấn đề không quá lớn, còn những đệ tử và trưởng lão thích làm việc ác đã bị nhốt trong địa lao, chỉ đợi phía Thông Huyền trở lại thì cùng tính một lượt”.
“Thuận lợi hơn so với tưởng tượng của con nhiều”, Diệp Thành cười đáp.
“Thành Nhi, con định xử lý Thông Huyền Lão Tổ thế nào?”, Hằng Thiên Thượng Nhân nhìn Diệp Thành, phía Dương Đỉnh Thiên nghe thế cũng đưa mắt nhìn qua bên này, bọn họ rất muốn nghe ý kiến của Diệp Thành.
“Để ông ta thừa nhận sự tồn tại của con là điều không thể”, Diệp Thành mỉm cười, “rồi ông ấy cũng sẽ nhận cái kết bi thảm khi bị cô lập xa lánh hoàn toàn thôi”.