“Thần thoại xa xưa, Hồng Liên Nữ Đế đã cúng tế nghiệp hỏa, thiêu đốt chúng thần Bát Hoang, giọt tiên lệ kia chính là sự sám hối”. Yên Lão Đạo nói tiếp: “Thân là đế, bà đã gây ra quá nhiều tội giết người”.
“Có thể làm cho một vị đại đế xuống tay tàn nhẫn như vậy, chuyện xưa từ muôn đời trước, nhất định không đơn giản”. Diệp Thành nhàn nhạt nói: “Giọt tiên lệ kia, có lẽ không phải sám hối, là bi thương”.
“Ngươi đừng nói, đúng thật là còn có dã sử khác”. Yên Lão Đạo cười nói: “Nghe đồn người yêu của Hồng Liên Nữ Đế chính là bởi vì chúng thần Bát Hoang mà chết, bà sau khi chứng đạo mới thiêu chúng thần Bát Hoang, mà giọt nước mắt của bà, cũng rơi vì người yêu, tuy là thành đế, cũng khó có thể làm ông ta sống lại”.
“So với thần thoại xa xưa, ta càng nghiêng về dã sử”. Diệp Thành không khỏi cười cười: “Giống như Đông Hoa Nữ Đế và Thánh Quân Đế Hoang, truyền thuyết về bọn họ cũng vui buồn lẫn lộn”.
“Người trẻ tuổi, nói mãi không hết vĩnh viễn là về tình yêu”. Yên Lão Đạo bĩu môi.
“Không hiểu tình ái thì chớ nói lung tung”. Diệp Thành tuỳ ý đáp lại một câu, liền giương mắt nhìn bốn phía.
Bên ngoài Hồng Liên Nghiệp Hải đã đầy các bóng người tụ tập, tất cả đều chùm áo bào đen, các thần tử và thần nữ của tiệc Côn Luân đều ở đây, nhưng đều dùng bí pháp che giấu đi hình dáng thật.
Hắn không nhìn thấy Cơ Tuyết Băng, cô có lẽ thật sự không thích vô góp vui, các thần tử thần nữ thế hệ trẻ của Huyền Hoang đều đã có mặt, lại chỉ thiếu cô, ngược lại có chút tiếc nuối.
Ngoài thế hệ trẻ, còn có rất nhiều tu sĩ lớp tiền bối, Thánh Vương chiếm đa số, cũng không thiếu Đại Thánh, cũng có một hai vị Chuẩn Đế, che giấu cảnh giới tu vi, làm việc tương đối khiêm tốn.
Bọn họ không thể không khiêm tốn, di tích Viễn Cổ áp chế tu vi một cách vô điều kiện, cho dù là Chuẩn Đế đi vào, cũng vẫn bị áp chế thành Chuẩn Thánh, cùng cấp bậc, bọn họ cũng có nguy hiểm bị chém giết.
Lúc hắn nhìn, lại có một bóng người băng qua bầu trời mà đến, cũng chùm dưới lớp áo bào đen.
Người nọ rất quỷ dị, cơ thể lúc thì hư ảo lúc thì thật, không nhìn rõ chân dung thật, mặc dù người ở đó, hơi thở lại mơ hồ không cố định, giống như u linh, đôi mắt lạnh lẽo cô quạnh.
“Tịch Diệt Thần Thể”. Diệp Thành thì thào, hai tròng mắt cũng híp lại gần như thành một đường thẳng, dường như nhận ra huyết mạch của người nọ, giống với huyết mạch của Thần Huyền Phong năm đó.
Đó là một loại truyền thừa đáng sợ, là một loại huyết mạch khiến người ta phải đau đầu, xuất quỷ nhập thần.
Nói đến Tịch Diệt Thần Thể, không thể không nhắc đến thần tàng thiên phú của huyết mạch này: Phi Lôi Thần Quyết.
Sự thần thông kia, đã chạm đến lĩnh vực thời không, một khi xác định mục tiêu, liền có thể vay mượn thời không, chém đầu của kẻ địch xuống trong chớp mắt, thuật này không có Hư Không Huyễn Diệt nào có thể sánh bằng, một bí thuật không gian, một bí thuật thời không, hai người này rõ ràng là không cùng một cấp bậc.
Cái này rất giống với Thiên Chiếu của hắn, đều liên quan đến thời không, ngay cả tác hại cũng tương tự, đó là hạn chế về khoảng cách, sự sai lệch vị trí trước sau của thời gian và không gian, mới tạo nên tiên pháp thời không bá đạo.
Diệp Thành rất bất ngờ, cũng rất kiêng dè, bất ngờ là Huyền Hoang cũng có Tịch Diệt Thần Thể, kiêng dè bởi sự quỷ dị của Tịch Diệt Thần Thể, hắn đã từng chiến đấu với Tịch Diệt Thần Thể, biết rõ sự đáng sợ của truyền thừa huyết mạch này.
Thái Cổ Thánh Thể, Tịch Diệt Thần Thể, bẩm sinh đã đối lập, hoặc là nói Tịch Diệt Thần Thể là khắc tinh của Thánh Thể, điều này đã có tiền lệ, Thái Hư Cổ Long từng nói, đại thành Thánh Thể đều từng bị chém qua.
Hắn không xác định, Tịch Diệt Thần Thể kia có mở thần tàng không, nếu là mở, nhất định có Phi Lôi Thần Quyết, vậy mới làm cho người ta đau đầu, nếu bị nhắm phải, ngủ cũng đều ngủ không yên.
Khi hắn nhìn Tịch Diệt Thần Thể, Tịch Diệt Thần Thể cũng liếc mắt, đôi mắt lạnh lùng cô quạnh phát ra u quang.
Khi hai người đối mặt, càng ngày càng nhiều người từ phương xa đến, nghỉ chân ở bên ngoài Hồng Liên Nghiệp Hải: “Lại đến sớm rồi, ghét nhất là chờ đợi, lần này quả thật là có nhiều người đến”.
“Bước vào di tích phải kiềm chế một chút, những người ở đây đều là những nhân vật hung hãn”. Có người nhỏ giọng nói: “Bảo vật và nguy hiểm cùng tồn tại, đừng tham lam, không giữ nổi mạng nhỏ thì đều mất hết”.
“Ta chính là đến mở rộng tầm mắt, cũng không muốn cướp bảo vật”. Không ít người vẫn là rất tiêu sái, nhưng lời này nói ra không ai tin, đi vào không tranh bảo vật, nói dối không thèm chớp mắt.