Tiên Luân Thiên Đạo, mở!
Sau tiếng hô của hắn, không gian trước mặt Doãn Chí Bình đột nhiên bị bóp méo, hình thành một vòng xoáy, trung tâm vòng xoáy là một hố đen, hắn muốn dùng cách này để kéo Doãn Chí Bình vào hố đen không gian.
Nhưng có vẻ Doãn Chí Bình rất quen thuộc với những điều này, hắn ta cười khẩy, rất nham hiểm: “Đạo hạnh của ngươi còn kém lắm”.
Sau tiếng chế nhạo của Doãn Chí Bình, hắn ta dậm chân ổn định không gian, mặc cho vòng xoáy Tiên Luân Thiên Đạo xoay vòng thế nào cũng không thể hút được hắn ta vào trong.
Phụt!
Bên này, Diệp Thành lại phun ra một ngụm máu nữa.
Như Doãn Chí Bình nói, đạo hạnh của hắn còn kém, hắn có thể dịch chuyển những vật thể cố định như tách trà, bàn ghế, đá nhỏ vào hố đen không gian, thậm chí có thể tự đưa mình vào đó, nhưng lại rất khó để dịch chuyển vật sống.
Hơn nữa Doãn Chí Bình không chỉ là vật sống mà còn là vật sống cực mạnh, hắn ta sẽ phản kháng, một khi phản kháng thì vòng xoáy Tiên Luân Thiên Đạo cũng không làm được gì.
Diệp Thành thất bại, không phải Tiên Luân Thiên Đạo không đủ mạnh mà là đạo hạnh của hắn không đủ, chẳng những không thành công còn phải hứng chịu phản phệ dữ dội, ngay cả sức mạnh đồng tử Tiên Luân cũng bị tiêu hao rất nhiều.
“Diệp Thành, chờ đi! Chờ ngươi ra khỏi trạng thái ma đạo, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”, thấy Diệp Thành liên tục nôn ra máu, Doãn Chí Bình cười man rợ.
“Ta sẽ chờ”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn vẫn kiên trì, hơn nữa càng vào lúc này hắn càng bình tĩnh hơn, quyết đấu giữa cao thủ với nhau thường là chuyện một hai chiêu, hắn đang tìm cơ hội tuyệt sát.
Hu hu hu!
Giữa đất trời, ngoài Phật âm uy nghiêm mà mạnh mẽ còn có tiếng khóc than, sức mạnh ma đạo trên người Diệp Thành và Doãn Chí Bình đồng thời bị hao mòn, cả hai đều đang gắng gượng cầm cự.
Nhìn cảnh này mà trái tim nhỏ bé của những người theo dõi đều đập thình thịch.
“Cả hai đều đang liều mạng!”, Độc Cô Ngạo luôn kiệm lời cũng đã lên tiếng.
“Ai bị độ diệt trạng thái ma đạo trước sẽ là kẻ thua cuộc”, Phục Linh cũng khẽ nói.
“Nhìn tình hình này, người bị thoát khỏi trạng thái ma đạo trước sẽ là Diệp Thành”, Gia Cát Vũ nhíu mày: “Ma huyết quá ít không thể đấu lại trái tim ác ma tinh tuý của Doãn Chí Bình”.
“Cử một đạo thân đi giết Doãn Chí Bình là được rồi mà”, Bích Du cất lời.
“Nếu có thể như vậy thì Diệp Thành sẽ không làm sao?”, Gia Cát Vũ hít sâu một hơi: “Diệp Thành và ba đạo thân của hắn hợp lực mới miễn cưỡng giam cầm được Doãn Chí Bình. Nếu sử dụng đạo thân, Doãn Chí Bình sẽ phá khỏi giam cầm ngay, như vậy tình hình của Diệp Thành trong trận đại chiến tiếp theo sẽ vô cùng xấu”.
“Tình hình của Diệp Thành đúng là vô cùng xấu”, Bích Du siết chặt tay, trong mắt tràn đầy lo lắng.
“Không ngờ trận này lại đánh lâu như vậy”, khán giả tứ phía đều cảm thán.
“Đúng thế, hôm nay coi như ta đã được mở mang tầm mắt. Trận chiến này của Diệp Thành với Doãn Chí Bình còn thú vị hơn nhiều so với trận chiến với Cơ Tuyết Băng khi xưa”.
“Cơ Tuyết Băng?”, nghe thấy cái tên này, Từ Nặc Nghiên bất giác nhìn Cơ Tuyết Băng bên cạnh: “Cơ đạo hữu, ngươi là người Nam Sở, huynh đã thấy Huyền Linh Chi Thể bao giờ chưa? Ừm, cũng chính là người thương của Diệp Thành Diệp Thành đó, ồ không đúng, là người thương trước kia”.
Cơ Tuyết Băng không nói gì như không nghe thấy, đôi mắt đẹp vẫn luôn nhìn lên hư không, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Giờ phút này, cô ta rất hy vọng ở đây không có ai quan sát, nếu thế cô ta sẽ không chút do dự lao tới giết chết Doãn Chí Bình bằng một kiếm tuyệt sát, chỉ là tình hình hiện tại không cho phép cô ta xen vào.
“Hay là chúng ta qua đó phá rối đi”, Ngô Tam Pháo sờ cằm.
“Muốn đi thì ngươi đi một mình, ta không đi”, Thái Ất Chân Nhân xoè tay: “Ngươi có tin chỉ cần ngươi dám đặt chân lên hư không kia là giây tiếp theo cao thủ từ tứ phía sẽ nghiền nát ngươi thành tro không?”
“Đây là sự thật đấy”, Ngưu Thập Tam ở bên cạnh ngoáy tai, nhìn về một hướng: “Nhưng ta thấy Hạo Thiên Huyền Chấn đã đứng ngồi không yên rồi”.
“Vậy sao?”, hai người cùng quay đầu lại, nhìn về hướng Hạo Thiên Huyền Chấn, cách rất xa nhưng ba người vẫn cảm nhận được sức mạnh đang nhanh chóng hội tụ trong người ông ấy, sẵn sàng tung một chiêu tuyệt sát bất cứ lúc nào.
“Huyền Chấn”, Hoa Tư ở bên cạnh kéo góc áo ông: “Nhỏ không nhẫn, ắt loạn lớn, ta không phản đối ông cứu Dạ Nhi, nhưng phải nhẫn đã, bây giờ ra tay, ông sẽ thành mục tiêu công kích của mọi người”.
“Ta hiểu”, Hạo Thiên Huyền Chấn hít sâu một hơi, mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn có vài lần ông không nhịn được muốn ra tay.
“Không ngờ kí chủ có độ phù hợp chín phần lại mạnh đến mức này…”, hai tay Hạo Thiên Thi Nguyệt đã siết chặt đến mức trắng bệch, trong mắt toàn là vẻ lo lắng.
“Sức mạnh ma lực thật đáng sợ”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nhíu mày, sắc mặt hơi tái.
“Trận chiến này ngay từ đầu đã không công bằng”, Thượng Quan Ngọc Nhi siết chặt nắm đấm.
“Ngọc Nhi à, trên đời này làm gì có công bằng!”, Thượng Quan Bác vuốt râu: “Hơn nữa trận chiến này cũng không bất công như con nói, Doãn Chí Bình có linh hồn Thái Hư Cổ Long và sức mạnh ác ma, nhưng chẳng phải Diệp Thành cũng có Tiên Luân Nhãn, căn nguyên Thánh thể, ma huyết và tiên hoả với thiên lôi đó sao? Cũng coi như ngang tài ngang sức”.
“Giết, giết, giết”, Thông Huyền Chân Nhân nghiến răng nghiến lợi, không khỏi lộ ra sát ý, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Diệp Thành, kẻ nào không biết còn tưởng ông ta với Diệp Thành thật sự có thù giết cha!
Cảm nhận được sát ý của Thông Huyền Chân Nhân với Diệp Thành, phía Hằng Nhạc Chân Nhân bên cạnh đều nhíu mày.
“Không lâu nữa sẽ có một người không trụ được”, Chính Dương Tông cười nhạt: “Nhưng dù ai thắng ai thua thì bọn hắn đều phải chết, các ngươi mạnh hơn nữa, có thể ngăn được đại quân của cả một điện từ phân điện thứ ba của ta sao?”
“Diệp Thành đang làm gì vậy?”, trong những tiếng thảo luận, một tiếng hô kinh ngạc vang lên.
Đột nhiên, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía đó.
Chỉ thấy Diệp Thành liên tục tạo ra phân thân, một, hai, ba, bốn…
Trong vòng chưa đầy mười giây, Diệp Thành đã phân ra mấy trăm phân thân, những người xem trận chiến ngạc nhiên trố mắt. Một lúc phân ra bao nhiêu phân thân như vậy cần linh lực dồi dào nhường nào?
Keng! Keng! Keng!
Ngay sau đó tiếng kiếm rung nối nhau vang lên, trong tay mấy trăm phân thân đều xuất hiện một thanh sát kiếm, tiếng kiếm chói tai không ngớt.
Giết!
Diệp Thành hừ lạnh, mấy trăm phân thân bắt đầu lao vào Doãn Chí Bình đang bị giam cầm, tốc độ tên nào cũng cực nhanh, thân hình như gió, gần như không thấy bóng, tất cả đều thi triển Phong Thần Quyết.
Không biết tự lượng sức mình!
Doãn Chí Bình chế nhạo, hắn ta có Thái Hư Long Giáp nên chẳng thèm quan tâm những đòn tấn công của những phân thân này, bởi vì hắn ta biết chúng không thể phá vỡ phòng thủ của mình.
Quả nhiên, phân thân đầu tiên chém tới, mặc dù một kiếm Phong Thần Quyết rất mạnh nhưng vì thực lực của phân thân và bản tôn chênh lệch quá lớn, nhất kiếm tuyệt sát chỉ tạo ra tia lửa trên áo giáp của Doãn Chí Bình, không hề ảnh hưởng đến hắn ta.
Nhưng phân thân của Diệp Thành vẫn liên tục tấn công, nối đuôi nhau đánh về phía Doãn Chí Bình.
Hừ!
Doãn Chí Bình lại cười giễu, tung ra một chưởng, hơn mười phân thân của Diệp Thành lập tức bị nghiền nát thành hư vô.
“Chỉ dựa vào các ngươi!”, Doãn Chí Bình giết chóc sảng khoái, từng chưởng liên tiếp tung ra, cứ phân thân nào của Diệp Thành lao tới đều bị hắn ta quét bay, cuối cùng mấy trăm phân thân của Diệp Thành đa phần còn chưa tới gần hắn ta đã bị giết chết.
Keng!
Lại một kiếm nữa lao tới, xuyên qua hư không.
Doãn Chí Bình nâng tay lên định giết chết phân thân này.
Nhưng khi hắn ta sắp hạ tay xuống thì chợt biến sắc: “Là bản tôn”.